mình à?"
"Chẳng qua là tôi cảm thấy hơi nóng nên kéo ghế ra một chút để ngồi thoáng
hơn."
" À."
"Mặc kệ là ngài bị ép buộc hay vẫn là chủ động, tốt nhất ngài cẩn thận tổ chức
này một chút."
"Chuyện này còn cần cậu phải dạy ta sao?"
"Chỉ là có lòng tốt mà nhắc nhở thôi."
"Chẳng lẽ cậu không có hứng thú tìm hiểu về tổ chức này?"
Neo tò mò hỏi, "Cũng giống như là cậu làm với Ventura và Muri đấy, không
phải cậu cũng đang thành lập tổ chức riêng của mình hay sao?"
"Giống nhau sao?"
"Không giống, nhưng có rất nhiều điểm tương tự, bọn họ trung thành với Thần
Trật Tự, được rồi, ta biết cậu lại muốn nói rằng cậu không phải, ta cũng biết cậu
không phải, nhưng không muốn lợi dụng bọn họ một chút sao?"
Karen lắc đầu.
Neo hỏi: "Là bởi vì người mà bọn họ trung thành là vị Thần Trật Tự kia mà
không phải là cậu sao?"
"Không phải."
"Vậy thì là vì sao?"
"Bọn họ chỉ là trung thành với vị Thần Trật Tự trong tưởng tượng của họ mà
thôi."
Đi ra từ trong phòng bệnh của neo, Karen thở ra một hơi, có đôi khi, anh rất
không thích cái phong cách gây chuyện khắp nơi này của đội trưởng, bởi vì
hành vi này cũng không phù hợp với thói quen cẩn thận của mình;
Nhưng trên một phương diện khác, nếu như không có Neo đây gây chuyện khắp
nơi, công việc và cuộc sống có lẽ cũng vì thế mà trở nên có chút đơn điệu.
Karen lại đến phòng bệnh của thầy Xinyali, đẩy cửa vào, Xinyali không có ở
đây.
"Nó đi rửa hộp cơm rồi, nó nói có gặp được cậu ở ngoài cổng bệnh viện." Ông
lão cười nói với Karen. Karen đi tới, lấy thuốc lá ra, châm một điếu thuốc cho
ông lão.
Ông lão lại dùng phương thức hút thuốc như nuốt chửng của mình, Karen lập
tức châm thêm cho ông ta một điếu nữa, lần này ông ta mới từ từ hút.
"Gặp được việc gì rồi sao?"
"Việc nhỏ mà thôi."
Có một cộng sự trong Nguyên Lý Thần Giáo là Xinyali cũng đủ rồi, Karen
không tình nguyện có quá nhiều liên quan đến ông lão này, chủ yếu cũng là bởi
vì vợ ông ta.
"Cậu có thể hoàn toàn tin tưởng Xinyali, ta biết rõ học sinh của mình."
"Ta hiểu rồi."
"Ta rất có duyên với vị trung đội trưởng kia của cậu đấy, hắn lại đến nằm viện
chung với ta, ha ha."
"Rất tốt, như vậy thì hai người cũng sẽ không cảm thấy cô đơn."
Karen cúi người, cầm gói thuốc và bật lửa trong tay cùng bỏ vào góc sâu của
ngăn kéo hàng dưới cùng.
Trên mặt ông lão nở nụ cười, đang chuẩn bị nhắc lại cái gì, thấy Karen phất tay
dùng Trật Tự - Thanh Tẩy để bắt đầu loại bỏ mùi khói thuốc trong phòng bệnh,
nụ cười của ông ta càng đậm hơn.
"Cậu là một đứa trẻ ngoan đấy."
"Cảm ơn.
"Làm giúp ta một chuyện đi." Ông lão kia lấy từ trong ngực ra một bức thư màu
hồng phấn, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, thì có lẽ là một bức thư tình,
"Giúp ta giao cho cô ấy."
"Cô y tá kia?"
"Không, là chị của cô ấy."
Karen nhận lấy bức thư, quay người rời khỏi phòng bệnh, đến chỗ quầy hỏi y tá
đang trực, tìm được cô y tá đó.
Lúc này cô ta đang an ủi một vị y tá khác có dáng vẻ rất giống với mình, sau khi
Karen giao bức thư cho cô ta, Karen để ý đến vẻ mừng rỡ và kích động trong
mắt của cô ta.
Đi đến phòng vệ sinh ở cuối hành lang để rửa tay,
Lúc ra khỏi khu phòng bệnh thì cũng vừa lúc thấy Muri đi tới, hai người cùng đi
ra khỏi cổng bệnh viện. Karen quay đầu nhìn sang, phát hiện tiệm trái cây đã bị
đập phá.
"Lần sau được bồi thường là được rồi, không cần phải hổ báo như vậy."
"Vâng, đội trưởng."
Đón một chiếc taxi, Karen lại đến nhà của Gray, tính thăm Gray một lúc.
Có lẽ cả đời này của Gray cũng đã biến thành người thực vật, điều này khiến
trong lòng Karen cảm giác có chút thổn thức. Dù sao thì từ lúc vừa mới bắt đầu
cũng là do Gray dạy mình chiến đấu.
Gray không có người thân, chỉ có hai người điều dưỡng phụ trách chăm sóc anh
ta.
Sau khi rời khỏi nhà Gray, Muri nhìn thấy tâm trạng của Karen có chút sa sút,
mở miệng nói: "Chúng ta sớm muộn đều sẽ gặp phải chuyện giống như vậy
thôi, đội trưởng."
"Cách mà cậu an ủi rất không thú vị đấy."
Xe taxi còn đang chờ ở ngoài, sau khi chở hai người về Nhà Tang lễ. Lúc này
Alfred còn chưa có trở lại, nhưng có lẽ cũng sớm thôi.
Karen đi vào trong phòng sách, lại ngoài ý muốn phát hiện Richard đang ngồi ở
trên tấm đệm để đọc sách, ừm, tấm đệm mà cậu ta ngồi là của Kevin.
Nếu ở kỷ nguyên trước thì hành động này rất bất kính. Nhưng nếu là Richard,
thì cũng không có gì kỳ lạ.
"Sao cậu còn chưa về nhà?" Karen hỏi.
"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì về thẳng nhà, thì có cảm giác tôi còn chưa
trưởng thành."
"Memphis đâu rồi?"
"Ông ấy về nhà."
"Cậu xem, ngay cả ông ấy còn biết về nhà."
"Ông ấy có về nhà hay không thì có gì liên quan đến tôi cơ chứ?"
"Ừm, cũng đúng."
Ta là sợ cha cậu ở nhà chờ con sốt ruột, sau đó lúc ra tay không được nặng.
Karen ngồi xuống đằng sau bàn đọc sách.
Richard đứng người lên, đi đến trước bàn đọc sách.
"Có việc gì sao?"
"Là về cái việc kiểm tra sức khỏe, tôi vẫn luôn không tìm được cơ hội để hỏi
riêng anh."
"Ta tìm được một cái cơ quan, cũng có thể gọi quy luật, hoặc là gọi lỗ thủng,
cho nên ta có thể tiến hành ảnh hưởng và điều khiển chiếc bút lông ngỗng kia
một chút, thật ngại quá, thật ra cũng chỉ là một việc đơn giản mà thôi."
Richard trừng mắt nhìn, không hề rời đi.
Karen nhìn xem Richard, giang tay ra, hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
"Vẫn là về chuyện kia "
"Thế nào?"
"Lời giải thích trước đó thì tôi cũng không có ý kiến gì khác, tôi chỉ cảm thấy có
chút tò mò, mà sự tò mò này khiến tôi nhất định phải hỏi, mặc dù tôi cảm thấy
không thích hợp, nhưng trong lòng tôi, chúng ta là anh em, mặc kệ là anh em họ
hay là anh em ruột, quan hệ chúng ta cũng nên nói thẳng thắn với nhau.
Cho nên tôi cảm thấy tôi nhất định phải hỏi ra điều nghi ngờ trong lòng tôi, nếu
không thì tôi sẽ cảm thấy không thoải mái."
"Ừm, cậu hỏi đi."
"Tôi nghe được bút lông ngỗng trả lời anh một câu."
"Câu gì?"
"Cẩn tuân Thần chỉ."
Karen dừng lại một chút, nhún vai, nói: "Chuyện này thì có gì kỳ lạ, ta chính là
Thần Trật Tự mà."
"Ha ha ha ha ha ha!"
Richard cười ha hả, cười đến nỗi nước mắt đều chảy ra.
"Chỗ sơ hở kia là có thể thay đổi nhận biết của nó, để nó cảm thấy anh chính là
người lãnh đạo sao?"
"Đúng vậy, chính là như vậy, một loại thuật pháp nhỏ rất thú vị, nhiều lúc thì
cũng không có tác dụng, thỉnh thoảng sẽ có chút hiệu quả bất ngờ, nếu cậu
muốn học thì ta có thể sao chép vào quyển trục cho cậu."
"Nhiều lúc cũng không có tác dụng? Thôi, tôi từ bỏ. Được rồi, tâm trạng thoải
mái, tôi về nhà đây."
Richard đi ra khỏi phòng sách, còn rất lễ phép mà đóng cửa phòng lại giúp cho
Karen.
Lúc này, âm thanh của Pall truyền đến: "Có lẽ, cậu càng phải cẩn thận hơn một
chút, ít nhất trước khi cậu còn chưa mạnh giống như Dis, bé Karen à”
"Có lẽ có một chút, thật ra tôi vẫn luôn rất cẩn thận."
"Vậy cậu giải thích việc vừa nãy như thế nào?"
"Có thể là bởi vì trên người của tôi cũng có huyết mạch Alte chăng."