Có điều, giữa hai người cũng không rơi vào bầu không khí yên lặng xấu hổ quá
lâu.
"Anh có thích khí hậu nơi này không?"
"Thích, tôi đã nghe cô nói, nơi này một năm bốn mùa đều có khí hậu giống như
vậy."
"Đúng thế."
"Ở chỗ này, chắc chắn rất dễ chịu, sau này khi lớn tuổi, có thể đến nơi này
dưỡng lão."
"Là về nơi này dưỡng lão, anh vốn thuộc về nơi này."
"Vậy tôi có thể mượn cơ hội này cố gắng thử xem, hi vọng có thể ở chỗ này tìm
tới lòng cảm mến."
"Hội trưởng lão muốn gặp anh, đương nhiên, bọn họ lại phái ra đại biểu."
"Lúc nào."
"Vẫn còn không xác định thời gian cụ thể."
"Ừm, gần đây ở trên đảo chắc chắn sẽ rất bận bịu."
"Cũng không phải bởi vì nguyên nhân này, mà là chú của tôi sắp trở về, ông ấy
không phải trở về là vì hai thần giáo đàm phán với nhau ở đây, ông ấy trở về chỉ
để gặp anh đấy."
"Chú của cô?"
"Tafman, quan chỉ huy hải quân của Đảo Ám Nguyệt chúng ta, quanh năm đồn
trú ở ngoài biển."
"Trở về chỉ để gặp tôi?"
"Đúng thế."
"Việc này là vinh hạnh của tôi."
Ophelia xoay người, mặt nhìn về phía Karen.
Trên người cô có một hương thơm nhàn nhạt, không phải dùng hương liệu mà
tạo ra, rất tự nhiên, cũng rất tươi mát.
Không biết thế nào, trong đầu của Karen hiện ra cảnh lúc lần đầu nhìn thấy cô,
cô mặc bộ áo giáp to lớn và cầm thanh kiếm Lưu Tư trong tay.
"Cười cái gì?"
"Nghĩ đến cảnh lần thứ nhất gặp cô."
"Thật buồn cười?"
"Ừm."
"Nhưng lần gặp mặt này, cũng không giống như lần gặp trước ở thành phố
York, khiến người khác khắc sâu ấn tượng, tôi cảm thấy, giống như có chút bình
lặng."
"Việc này rất bình thường, bởi vì nếu như mỗi lần đều phát sinh đều ngoài ý
muốn, vậy thì có vẻ quá mức cố ý."
Ophelia nhẹ gật đầu, nhìn xem Karen, nói:
"Anh gầy."
"Cô mập."
"Ha ha ha..."
Ophelia nở nụ cười.
"Đi theo tôi một chút."
Karen nhìn chung quanh, mặc dù khu vực cư trú của mọi người cũng tương đối
rộng rãi, nhưng nơi này dù sao cũng là khách sạn, người đến người đi.
Ophelia bước về phía trước dọc theo bờ sông, Karen nhìn thoáng qua đám
người Richard đứng đằng xa, bọn họ vẫn lựa chọn bước theo.
"Gần đây vẫn sống ổn chứ?" Karen chủ động hỏi.
"Rất tốt, tất cả mọi việc cũng rất thuận lợi, đối với chiến tranh của Trật Tự Thần
Giáo và Luân Hồi Thần Giáo, từ khi tuyên chiến cho đến lúc kết thúc, ngay cả
chúng ta đều cảm thấy rất khiếp sợ, nhất là thư đầu hàng lại đến trước lúc Thần
chỉ tuyên chiến của Trật Tự Thần Giáo được công bố."
"Ừm, tôi cũng rất khiếp sợ."
Ophelia mở ra tay, để lộ ra một viên đá quý màu đỏ sậm, viên đá quý phát ra
ánh sáng đỏ yếu ớt, bao phủ khu vực bên cạnh hai người lại, đây là một cái kết
giới ngăn cách rất yêu ớt, tác dụng của nó là bởi vì kết giới mà nó tạo ra quá
yếu, cho nên ai muốn thử dùng thuật pháp để nghe lén thì đều sẽ khiến nó tan
vỡ, từ đó mang đến tác dụng cảnh báo.
"Người ở trên đảo đã có một sự nhận thức mới đối với sự hùng mạnh của Trật
Tự Thần Giáo, có rất nhiều thứ chỉ có thể nhìn thấy ở trong sách và trải nghiệm
trong thực tế, là hai loại khái niệm hoàn toàn khác nhau, trước đây chúng tôi
vẫn biết rằng Trật Tự Thần Giáo hùng mạnh, nhưng không nghĩ tới lại hùng
mạnh đến như vậy.
Quan trọng nhất đó chính là, đối với chiến tranh cùng Luân Hồi, Kỵ Sĩ Đoàn
thứ nhất của Trật Tự Thần Giáo trên cơ bản cũng không có xuất quân."
"Có hiệu quả của chiến thuật, mặc kệ như thế nào, đây là một cuộc tập kích bất
ngờ."
"Nhưng Trật Tự Thần Giáo không dùng toàn lực đây là sự thật, có lẽ chỉ dùng
một nửa sức lực? Hoặc là, một phần ba? Tác dụng của Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất
không cách nào có thể cân đo đong đếm, dù sao cũng không ai đoán trước được
sau nhiều năm hòa bình đến như vậy, quy mô bây giờ của Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất
ở Trật Tự Thần Giáo bây giờ đã kinh khủng đến mức nào."
"Nhưng Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất chỉ đơn giản là đội quân dùng một lần."
"Nhưng ai lại nguyện ý chống lại nó dù chỉ một lần?"
"Cũng đúng."
"Tôi cảm thấy, lần đàm phán này giữa Luân Hồi và Trật Tự, chắc hẳn là do Trật
Tự muốn mượn cơ hội lần này, để thiết lập lại quy tắc của thế giới giáo hội một
lần nữa."
"Về việc này, tạm thời tôi vẫn không có thông tin gì, vị trí của tôi bây giờ vẫn
còn hơi thấp một chút."
"Vị trí của anh... Nói tới thì tôi cũng thấy rất tò mò, khi tôi phát hiện anh có mặt
trong danh sách đến đảo Ám Nguyệt thì tôi cũng cảm thấy rất bất ngờ, bởi vì
đại biểu của đại khu thành phố York là Đại Chủ Giáo Waffron."
"Tôi cũng hơi kinh ngạc."
"Sau lưng của anh, không, hẳn là có người đứng sau lưng đội trưởng anh nhỉ?"
"Chắc là vậy, đội trưởng của tôi rất thần bí."
"Quan hệ của anh và người đội trưởng kia?"
"Rất tốt."
"Ý muốn của hội trưởng lão đó là, không mong chờ anh có thể nhanh chóng
trèo lên trên, chỉ hi vọng anh có thể cố gắng mở rộng tầm ảnh hưởng của mình,
cũng chính là mạng lưới quan hệ."
"Tôi đã hiểu."
"Mọi thứ từ từ sẽ đến, đừng cảm thấy có áp lực gì cả, chúng ta xem anh như là
người một nhà, nhưng sẽ không cần anh dùng thân phận của người một nhà để
cống hiện, chúng ta là cùng giúp đỡ nhau."
"Tôi biết."
"Có chuyện gì khó xử, có thể liên hệ với tôi thông qua trang viên Ellen, chúng
ta vốn định bố trí một trận pháp truyền tin ở trang viên Ellen, nhưng việc bố trí
ở phía bên đó có vẻ gặp một chút khó khăn."
"Chờ đến khi trở về, tôi sẽ tìm người đi bố trí."
"Ừm, cũng chỉ có những lời này cần nói thôi, không còn gì khác, còn có việc gì
khác thì phải đợi mấy ngày nữa, chú tôi trở về cùng với đại biểu của hội trưởng
lão đến tìm anh để nói chuyện một lần nữa."
"Được rồi."
Đối với sự sắp xếp của Đảo Ám Nguyệt, Karen rất phối hợp, bởi vì trang viên
Ellen từng cho mình xem qua danh sách thương mại, lợi ích của chỉ riêng tuyến
giữa Đảo Ám Nguyệt đến cảng của thành phố York, tất nhiên mặc dù phải chia
sẻ lợi nhuận ra bên ngoài, nhưng những phần còn lại vẫn rất khả quan.
Cho nên, mặc kệ như thế nào, cũng phải cho đối tác mặt mũi