Lúc này, cái bình nằm dưới bãi cát bắt đầu trôi bồng bềnh, sau đó xuất hiện một
cái ông lão đang cầm cái bình trong tay.
Ukunga liếc mắt nhìn hắn, nói: "Lúc chưa uống hết rượu thì không xuất hiện,
uống rượu xong thì thò đầu ra, sao vậy, lười uống rượu với ta à?"
Ông lão hành lễ với Ukunga, nói: "Tự giác thân phận của mình thấp, không dám
cùng thưởng rượu với ngài Trưởng Lão."
Karen dẫn theo Connor hành lễ với ông lão, ông lão này dĩ nhiên chính là Giáo
tôn tiền nhiệm của Pamirez Giáo - Roseno.
Roseno cũng đáp lễ Karen, nói: "Ngài Karen."
"Không, ngài mới là trưởng giả."
Roseno mỉm cười nói: "Ta chỉ là một tín đồ Trật Tự bình thường."
Karen hiểu đối phương là không muốn dùng thân phận địa vị ở Pamirez Giáo để
so sánh.
Thân phận kiêu ngạo nhất trong lòng ông ta là một tín đồ Trật Tự thành kính.
Karen nói: "Ngài là một vị tín đồ Trật Tự vĩ đại, ta tin tưởng rằng sự nỗ lực của
ngài dành cho Trật Tự chắc chắn đều được Thần Trật Tự vĩ đại nhìn thấy."
"Ngài quá khen, ta chỉ là một trong hàng triệu tín đồ bình thường mà thôi."
Ukunga chặn cuộc trò chuyện dông dài này lại, cực kỳ trực tiếp hỏi: "Ngươi gặp
chuyện gì?"
"Thưa Trưởng Lão, ta gặp phải một chút vấn đề."
"Là gặp chuyện ngoài ý muốn lúc ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách?"
"Không, vấn đề ở chỗ ta không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, ta thành công."
Roseno đưa bàn tay đặt ở ngực, rất nhanh, một viên tinh thể màu lam xuất hiện,
chỉ có điều để tránh sự chú ý, khí tức thần tính đậm đặc bị ngăn cách ở bên
trong.
Karen để ý sau khi Ukunga trông thấy mảnh vỡ Thần cách này thì trong mắt
không che giấu nỗi khát vọng.
Nhưng mà hắn cũng sẽ không muốn mảnh Thần cách này của Roseno, bởi vì
đây là thần cách tín ngưỡng Pamirez, không phải Trật Tự.
Ukunga hỏi: "Sao ngươi làm được?"
"Cám ơn ngài tín nhiệm và nhân từ, không có nói thẳng là do tín ngưỡng của ta
mất phương hướng. Thành công của ta càng giống như một sự trùng hợp ngoài
ý muốn tất nhiên, có thể là bởi vì bước chân trở về của Chư Thần đã rất gần, mà
lúc ấy ta lại là người đến gần nhất để ngưng tụ mảnh vỡ Thần cách trong
Pamirez giáo, tóm lại, ta bị chọn trúng.
Trong khoảng thời gian kia, mỗi giờ mỗi khắc ta đều có một loại cảm giác đặc
thù, ngỡ như xung quanh mình có vô số hai tay đang thúc đẩy ta thành công.
Giống như là đã đến lúc Pamirez Giáo cần một mảnh vỡ Thần cách để tạo nên
sự liên hệ chặt chẽ với Thần Pamirez, cho nên, ta đã ngưng tụ thành công."
"A." Ukunga cười nói, "Cũng không biết có bao nhiêu người sẽ ao ước ngưỡng
mộ điều mà ngươi trải qua."
"Chuyện này cũng không có gì để hâm mộ, thật đấy, không tin, Trưởng Lão,
mời ngài nhìn."
Bên cạnh người Roseno xuất hiện một pháp thân cố ý thu nhỏ bằng một người
bình thường.
Nhưng cái pháp thân này cũng không giống với bộ dáng của Roseno.
Ukunga nghiêng đầu, nhìn kỹ một chút, nói: "Đây không phải pháp thân của
ngươi, đây cũng không phải mảnh vỡ Thần cách của ngươi."
"Đúng vậy, trưởng lão, ngài nói không sai, nói cho đúng thì ta chỉ là vừa lúc
thay mặt ký nhận."
"Hắn là ai? Không phải Thần Pamirez."
"Trong lịch sử của Pamirez Giáo cũng không tồn tại Thần chi nhánh nào, nó chỉ
là một cái giáo hội nhỏ, kể cả địa vị của Thần Pamirez ở trong Thần Giới cũng
không cao.
Ta cẩn thận xem xét văn thư nội bộ của Pamirez Giáo và cũng đối chiếu với văn
thư của những Giáo hội khác có giao lưu sâu với Pamirez Giáo, tìm được một
khả năng, đó chính là trong lịch sử, Pamirez Giáo từng có một kẻ phản giáo,
xung đột với Thần Pamirez, cuối cùng rời khỏi Pamirez giáo.
Cũng có lời đồn rằng hắn là bị Thần Pamirez trấn áp.
Nhưng thứ nhất là địa vị của hắn không được giáo hội thừa nhận, thứ hai là sự
tích miêu tả về hắn cũng rớt đơn sơ, ngay cả tên cũng không có, giống như đã bị
cố ý gạt bỏ trong thời kỳ Thần vẫn còn trên thế gian."
"Hắn là Thần chi nhánh bị bỏ sót?"
"Đúng vậy, chỉ có hắn, năm đó hắn cũng đã thành Thần, mâu thuẫn giữa hắn và
Thần Pamirez cũng có uẩn khúc, dù sao thì cuối cùng hắn vẫn thuộc về hệ thống
tín ngưỡng Pamirez Giáo, có nghĩa là Thần Pamirez thừa nhận Thần vị của
hắn."
Karen mở miệng nói: "Ngài đã bị Không Gian Sứ Giả hoặc là bị vị trí Giáo tôn
ô nhiễm."
Ukunga có chút hăng hái nhìn về phía Karen: "Ta phát hiện ngươi có nhận thức
về Thần tính vượt xa người thường."
Karen nhẹ gật đầu: "Ta rất thích xem tài liệu nghiên cứu của Nguyên Lý Thần
Giáo."
Roseno đáp lại nói: "Có lẽ ngài Karen nói đúng, ta hẳn đã bị ô nhiễm."
Có điểm giống với ánh sáng xung quanh thay đổi khiến cho trên người Roseno
mọc ra “nấm mốc”.
Từ đầu đến cuối, hắn đều bị động, bởi vì hắn không có cách nào chủ động, một
kẻ thực chất là tín đồ Trật Tự ẩn nấp vào cũng không có khả năng ngưng tụ ra
mảnh vỡ Thần cách Pamirez.
Nếu như có thể thì năm xưa Pall cũng không cẩn đau khổ do bị giới hạn trong
hệ thống tín ngưỡng gia tộc.
Karen: "Thưa ngài, có một việc ta không rõ, tại sao ngài phải giả chết, còn lừa
gạt người liên lạc trong giáo."
"Sau khi ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách này thì ta phải chịu sự uy hiếp ta sẽ bị
nó đồng hóa, ta vẫn luôn cố gắng chống lại, đây cũng là nguyên nhân mà những
năm gần đây ta vẫn luôn nhốt mình trong Không Gian Sứ Giả.
Nhưng bởi vì gần đây ở các Thần Giáo khác đều xuất hiện thần dụ thần tích rất
tấp nập, khí tức xao động bắt đầu càng lúc càng rõ ràng, ta ý thức được mình đã
rất khó để khống chế hắn.
Cái chết có thể để cho ta thoát khỏi thân phận Giáo tôn, trên mức độ nhất định
cũng hạ thấp áp lực của ta xuống, cũng là cường độ ô nhiễm như ngài Karen
vừa nói đến.
Còn về việc lừa gạt người liên lạc trong giáo…rất xin lỗi, trạng thái hiện tại của
ta đã không có cách nào chủ động tiến hành liên lạc với phía ngoài, phạm vi
hoạt động của ta, cũng bị hạn chế nghiêm ngặt ở trong Thánh địa.”
Nói đến đây, Roseno chỉ vào cái pháp thân này:
"Trưởng lão, ngài Karen, chớ có nhìn bây giờ hắn có vẻ rất yên tĩnh, nhưng trên
thực tế hắn chỉ nhắm mắt lại thôi, ở bên trong rất nhạy cảm.
Giữa ta và hắn mặc dù không có quan hệ khế ước, nhưng loại cảm giác cân
bằng kia đã sớm xác lập.
Nếu như ta chủ động liên hệ với bên ngoài thì hắn sẽ bị kích thích, sau đó không
còn bị ta khống chế, sự mất cân bằng sẽ diễn ra sớm hơn.
Ta rất khó hình dung ra loại cảm giác này…
Ta giống như là một người trông coi, nhưng trên thực tế, ta lại là người bị trông
coi, bản thân ở trong một cái nhà tù trông có vẻ rất lớn nhưng khắp nơi đều là
khu vực cấm, không thể động vào.
Ta không biết ta giải thích như vậy thì trưởng lão và ngài Karen có thể hiểu
không?"
Ukunga trầm tư, hắn nghĩ tới phố Mink;
Karen thì lộ ra vẻ nghi ngờ: "Còn có thể có loại trạng thái quỷ dị thế này?"
Đây quả thực rất giống quan hệ giữa Dis và Rasma ở phố Mink.
Rasma rõ ràng là người trông coi nhưng lại hoàn toàn bị Dis quản thúc, khiến
cho Rasma bây giờ vẫn còn trong trạng thái “ngồi tù”.
Dis mặc dù ngủ say, nhưng lại nhìn chằm chằm vào thành phố La Giai, hành vi
của Rasma bị quản thúc rất lớn, chỉ sợ không cẩn thận sẽ chọc Dis.
Ukunga chỉ chỉ vào bản thân mình, vừa chỉ chỉ vào Roseno, hỏi:
"Vậy bây giờ là chuyện gì xảy ra?"
Nếu ngươi đã ở trong trạng thái bị hạn chế, ngay cả một tin tức cụ thể cũng
không dám truyền ra phía ngoài, vậy bây giờ trực tiếp tiếp xúc với chúng ta, còn
nói nhiều lời như vậy, thì lại là chuyện gì?
Chẳng lẽ nói loại cấm kỵ này đột nhiên biến mất?
Roseno đáp: "Khi khí tức của Trưởng Lão ngài xuất hiện trên hòn đảo kia,
không phải ta, mà là khí tức của hắn bỗng nhiên rung động, vì vậy mới khiến
ngài nhận ra, nếu không, ta cũng không dám chủ động để lộ dấu vết rằng mình
còn chưa chết."
"Ổ?"
"Ta hiểu hắn rất rõ, bởi vì cả hai dính líu và và dây dựa quá chặt chẽ, hắn có vẻ
cực kỳ e ngại ngài, Trưởng Lão, e ngại đến nỗi… bởi vì ngài xuất hiện, rất
nhiều hạn chế đã tạm thời mất hiệu lực vào lúc này.
Hắn bây giờ đứng trước mặt ngài giống như là chim non trong trứng bị lột bỏ
lớp vỏ, thậm chí ta có thể cảm nhận được hắn bối rối, e ngại và run rẩy.
Cũng chính vì vậy nên ta mới dám chủ động xuất hiện.
Nhưng ta không biết loại trạng thái này của hắn sẽ kéo dài bao lâu, ta không
dám đánh cược.
Nhưng mà ta cực kỳ cảm kích, bởi vì đây là một cái cơ hội khó có được, ta có
thể truyền tin tức hoàn chỉnh ra ngoài, như vậy Thần Giáo có thể triển khai hành
động nhằm vào tình trạng bây giờ của ta."