Ukunga đi đến trước quan tài, đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng ở phía trên.
Karen hỏi: "Tình cảm giữa ngươi với Protaras hẳn là tốt nhất nhỉ?"
Neo lắc đầu, chỉ chỉ vào trán của mình, nói: "Hình như không phải."
Ukunga nói: "Tình cảm giữa ta và Protaras là nhạt nhất trong cả đám, ngược lại
thì liên hệ giữa hắn và Philias, DeCarloster thường xuyên hơn."
Mặc dù cả hai đều là thần quan của Trật Tự Thần Giáo, nhưng Protaras đi con
đường chính thống, sau khi tốt nghiệp thì đi từng bước một từ cơ sở lên vị trí
Đại tế tự, lại dẫn dắt Trật Tự Thần Giáo chiến thắng cuộc đối kháng cả nghìn
năm với Ánh Sáng, hoàn toàn đặt vững địa vị Thần Giáo số một của Trật Tự
Thần Giáo.
Mà Ukunga thì vẫn luôn không thay đổi bản tính phong lưu của mình, không
thích quan tâm giáo vụ, thiên phú tu hành cực kỳ cao nhưng lại lãng phí thiên
phú, đến cuối cùng yêu đương với Thần khí rồi biến mình thành thứ người
không ra người quỷ không ra quỷ, làm "Thây khô" cả nghìn năm.
Protaras không thích thái độ sống của Ukunga, Ukunga cũng không thích sự
nghiêm túc và cứng nhắc của Protaras, cũng vì vậy mà ở trong hiện thực dần
dần xa cách.
Nhưng thời gian là cái sàng tốt nhất, lọc bỏ đi tạp chất, chỉ để lại hồi ức tốt đẹp
nhất.
Ukunga cũng không còn là tên công tử phong lưu khắp nơi như trước, lúc gặp
lại Protaras quan tài thì trong lòng ngược lại sinh ra rất nhiều sự phiền muộn và
tưởng niệm.
"Chuẩn bị thức tỉnh hắn sao?" Ukunga hỏi, "Ý chỉ của Đại tế tự?”
Với địa vị của Protaras trong lịch sử, nếu không có phê duyệt của Đại tế tự thì
không thể nào đưa ra khỏi Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất.
"Ừm, đúng thế." Karen nhẹ gật đầu, đi đến trước tủ kính trưng bày xác ướp của
DeCarloster, "Các ngươi đã thăm dò chưa?"
"Đã thăm dò, độ khó của việc thức tỉnh rất lớn." Ukunga nhắc nhở, "Ngươi nên
đi gọi cái tiểu đội thần quan thức tỉnh cao cấp kia về."
Karen lắc đầu: "Không cần."
Neo nói phụ họa: "Ta tin tưởng trên đời này không ai có thể hiểu Thuật Thức
Tỉnh hơn Karen.”
Ukunga kinh ngạc nói: "Ngươi thật sự muốn tự mình thức tỉnh sao?"
Không có bố trí trước trận pháp cho tốt, không có đoàn đội phối hợp, không có
Thánh khí và vật liệu tương ứng, cái giá phải trả khi thức tỉnh cũng quá đắt đỏ,
nhất là giống như DeCarloster và Protaras lúc còn sống thì cảnh giới cũng
không thấp.
"Thức tỉnh DeCarloster đi, nào, ngươi phá bỏ cái tủ triển lãm trước đi.”
Trạng thái của thi thể DeCarloster có chút phức tạp, nói một cách khách quan
Protaras sau khi chết được bảo quản trong Kỵ Sĩ Đoàn rất tốt cũng không có gì
khó.
Ukunga lấy một cái chìa khoá ra từ trong ống tay áo, bản thân cái tủ triển lãm là
một cái phong ấn, trước khi mở khóa, hắn hỏi lại một lần:
"Ngươi chắc chắn không?"
Neo bất mãn nói: "Ngươi nói nhảm nhiều quá."
Ukunga nhắc nhở: "Bây giờ chúng ta đang uống rượu, nếu như xử lý không tốt
thì chờ một lúc nữa sẽ có thể uống bãi nước mủ của DeCarloster."
Karen nói: "Ta nắm chắc."
Chìa khoá cắm vào, phong ấn của tủ triển lãm được bài trừ, vòng bảo hộ giống
như là pha lê kia tróc ra như vỏ trứng gà.
Sương mù màu đen và màu trắng bắt đầu tràn ngập, tự động tạo thành một sự
phong toả mới.
Ukunga nhắc nhở: "Cẩn thận ô nhiễm."
Karen không quan tâm, trực tiếp đi vào bên trong sương mù, Neo cũng dự định
đi vào trong nhìn kỹ, lại bị Ukunga ngăn lại: "Ngươi đi đằng sau ta, khả năng
chống lại ô nhiễm của cơ thể ta khá cao."
Neo đẩy Ukunga ra, nói: "Bây giờ trên phương diện chống lại ô nhiễm thì ta
cũng không cảm thấy mình thua hắn."
"Ngươi có ý gì?"
"Không có ý gì, ngươi chú ý bản thân ngươi là được."
Trong sương mù quả thật có tồn tại ô nhiễm rất nhỏ, nhưng thành phần chủ yếu
là gây ảo ảnh, sau khi đi vào, trước mắt một lúc thì xuất hiện ra quảng trường
thánh khiết một lúc lại xuất hiện Địa Ngục tàn nhẫn.
Karen đứng ở đằng trước xác ướp, nói khẽ:
"Thiên Mị."
Thiên Mị bay từ trên người Karen ra, chui vào bên trong xác ướp phía trước, để
nó thăm dò tình trạng bên trong của DeCarloster thì chắc chắn sẽ có hiệu quả tốt
nhất. Nhưng mà Thiên Mị mới đi vào một lát thì cánh của hai thiên sứ vốn nằm
ở hai bên DeCarloster bỗng nhiên bắt đầu run rẩy, xuất hiện dấu hiệu thức tỉnh.
"Vụt!"
Hai thiên sứ mở mắt ra, trong hốc mắt Thánh Thiên Sứ toàn là màu trắng, Đọa
Thiên Sứ thì là màu đen, điều khác biệt chính là sắc thái đều đạm mạc và lạnh
lùng như nhau.
Thánh Thiên Sứ mở cánh ra, trong lòng bàn tay bên xuất hiện hư ảnh của một
chén thánh, mang thuộc tính thanh tẩy nồng đậm;
Đọa Thiên Sứ ngước cổ lên, hai tay giao nhau, hư ảnh của một trái tim ngưng tụ
trước người, toả ra khí tức lạnh lẽo thấu xương;
"A hiểu rồi."
Thấy thế, Neo không còn bước về trước để tiếp cận, ngược lại lui lại mấy bước,
đứng sau lưng hai người.
Ukunga giơ tay lên, đập nát vầng sáng chung quanh Thánh Thiên Sứ.
Thánh Thiên Sứ hé miệng, trong cổ họng phát ra tiếng rít gào, nhưng tiếng rít
gào này cũng dừng lại rất nhanh, cơ thể của nó bị Ukunga trấn áp thô bạo trên
mặt đất, hay tay vốn đang trong tư thế nâng lên thì bây giờ lại ép mọp xuống
đất.
Ukunga xoay người, dự định đi giải quyết Đọa Thiên Sứ ở bên còn lại thì đã
trông thấy Đọa Thiên Sứ đã quỳ sát dưới chân Karen, khuôn mặt vặn vẹo, giống
như là đang phát ra tiếng kêu rên trong âm thầm.
Nhanh như vậy? Karen cũng nhìn lại, nhẹ gật đầu với Ukunga.
Đọa Thiên Sứ lại dám tấn công linh hồn mình, kết quả ngay lập tức đã bị cơn
nghiện đói trong cơ thể mình trấn áp.
"Vù!"
Thiên Mị bay trở về từ trong xác ướp, Karen nhắm mắt lại cảm nhận tin tức mà
Thiên Mị vừa mới đi khảo sát thực địa về, mở miệng nói:
"Vấn đề không lớn, chỉ cẩn bảo đảm trình độ thức tỉnh, DeCarloster có thể tự
giải quyết vấn đề trên người mình.”
Nói xong, Karen duỗi ngón tay ra về phía DeCarloster, trầm giọng nói:
"Trật Tự - Thức Tỉnh.”
Một sợi Xiềng Xích Trật Tự tràn ra từ dưới chân Karen rồi chui vào xác ướp.
Nhưng mà lần này, Karen không có sử dụng đặc tính thuộc về Thần Trật Tự, bởi
vì anh không có ý định thu DeCarloster làm kỵ sĩ, thức tỉnh để hắn tham dự
cuộc họp lớp sau một nghìn năm là được rồi.
Còn Protaras thì nhất định phải sắc phong làm Ky Sĩ, còn phải dựa vào hắn
đứng trong tối để chủ trì đại cục tiếp theo khi Đại tế tự không có mặt.
Nhưng mà mặc dù mình đã cảm giác và xác định được sức mạnh linh tính còn
giữ lại bên trong, nhưng trong chốc lát lại thể nào nhen nhóm để đốt nó lên.
Giống như là có một phong ấn vô hình vẫn luôn áp chế hắn không có gì liên
quan đến những lớp băng vải bên ngoài, nhưng cụ thể là cái gì thì ngay cả
Karen cũng không tìm được.
Karen mở mắt ra, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ.
Ukunga hỏi: "Có tình huống như thế nào?"
Karen giơ tay lên, ra hiệu Ukunga không cần tới gần, còn mình lại nhắm mắt lại
lần nữa.
Lần này cường độ gia tăng, Karen vốn cũng không dự tính dính vào ký ức của
DeCarloster chỉ có thể cưỡng ép chạm vào.
"Oanh!"
Trong chốc lát, Karen chỉ cảm thấy linh hồn mình bắt đầu run rẩy, như là đâm
đầu vào trên vách tường, cả cơ thể đều thấy có chút choáng váng.
Pho tượng nghiện đói sâu trong linh hồn vào giờ phút này cũng bắt đầu lay
động, hiển nhiên nó cũng có chút không chịu nổi.
Nhưng đây cũng không phải là do đối phương chủ động tấn công, nói đúng ra,
thật chính là mình chủ động đụng vào.
Trong không gian ký ức, Karen ngẩng đầu, phát hiện trước mặt mình là cánh
cổng to lớn, hai bên cổng thì là tường thành kéo dài.
Lúc ở trong Luân Hồi Cốc thì Karen đã từng nhìn thấy bản thể của Cánh Cổng
Luân Hồi, nhưng cho dù là Cánh Cổng Luân Hồi cũng kém cạnh cánh cổng
trước mặt này, đồng thời, tường thành đi dọc theo có vẻ đã tạo thành một sự
dung hợp hoàn mỹ cùng không gian này.
Đây là một tiểu thế giới nào đó sao?
Không, không phải, có vẻ đây là một chiều không gian với quy cách rất cao.
"Nơi này là – Thiên Đường."
Một giọng nói truyền ra từ sau lưng Karen, Karen xoay người, nhìn thấy
DeCarloster đang mặc áo quần rách rưới, vết thương chằng chịt.
"Ngay từ đầu nó có rất nhiều tên gọi, trong ghi chép của các Thần Giáo đều có
sự miêu tả khác biệt, tựa như là: Bí Cảnh Nguyệt Thần, Di Tích Randicam, Thế
Giới Aurora, Mắt Biển Sâu, Vực Noisas…
Từ rất nhiều kỷ nguyên trước thì đã xuất vô số ghi chép có liên quan đến nói là,
Thần linh và Thần Giáo của các kỷ nguyên, đều đang truy tìm dấu vết cụ thể,
muốn tìm được nó.
Cuối cùng nó được chủ ta là Thần Vực Thẳm tìm đến.”
Trong truyền thuyết, Thần Vực Thẳm chân đạp Vực Thẳm, nửa người trên
chạm tới Thiên Đường, là hắn đã nối liền con đường đến Thiên Đường.
Có lẽ trong mắt người ngoài, Thiên Đường chỉ là một vùng Không Gian Khai
Thác có chút đặc thù, mỗi thần giáo đều nắm giữ rất nhiều.
Nhưng Karen rõ ràng, Thiên Đường tuyệt đối không tầm thường, đầu tiên,
không có cái Không Gian Khai Thác nào cần một vị Chủ Thần, tốn hao thời
gian cả một cái kỷ nguyên để đi đào móc; tiếp theo, Karen cũng biết, Thần Trật
Tự từng thống lĩnh Thần chi nhánh và Ky Sĩ Đoàn của Trật Tự để trợ giúp Thần
Vực Thẳm khai phá Thiên Đường. Có thể nói rằng Thiên Đường là do Trật Tự
và Vực Thẳm cùng tìm đến, nhưng không biết vì sao, đoạn lịch sử này bị che
lấp lại, ít nhất bên phía Trật Tự Thần Giáo cũng không tồn tại những sự miêu tả
tương quan.
Nhưng mà chắc hẳn Tiranus biết về việc này.
Karen hỏi: "Không phải nói, Thiên Đường đã sụp đổ sao?"