Karen đứng người lên.
"Thế nào, lúc này đã đi rồi sao? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ trò chuyện với ta
một hồi lâu đấy."
"Ta chẳng qua là cảm thấy có tiếp tục trò chuyện, giống như cũng không có ý
nghĩa gì."
"Bởi vì không tìm được cái gì từ trên người của ta?"
"Không, là ta đã lấy được thứ ta muốn."
"Không có ý nghĩa, ở cái chỗ này, thật ra không cần phải nói những lời trong
sương mù như vậy, chủ đề ở chỗ này, không phải là thẳng thắn sẽ được khoan
hồng sao? Chúng ta đều nên thẳng thắn."
"Ngài Chủ giáo, trong lòng của ngài thật ra còn có một chút hi vọng là vậy
sao?"
"Ừm?"
"Dù là ngài đã rất rõ ràng kết cục của mình là cái gì, nhưng trong lòng ngài, vẫn
mang theo hi vọng, ngài còn muốn thoát tội, hay là giảm tội."
"Người chỉ cần còn sống một ngày, thì phải mang theo một tia hy vọng, nếu
không thì cũng chỉ còn lại hắc ám và đau khổ, vậy thì cũng không còn ý nghĩa
gì.
Nhưng mà ta rất tò mò, ngươi dựa dẫm vào ta rốt cuộc đã đạt được cái gì?
Dù sao thì ngươi biết không, ngươi trong mắt ta, giống như là một đứa bé bị
người lớn trêu đùa."
"Đúng vậy."
"Ừm?" Yedel có chút ngoài ý muốn Karen thế mà lại thừa nhận nhanh như vậy.
Karen thở dài,
Cười nói:
"Thế nhưng mà, có ai không phải như thế đâu chứ?"
...
Karen đi ra khỏi phòng thẩm vấn, vẫn đứng ở cửa ra vào chờ Wilker theo sau.
"Chủ nhiệm, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Wilker rõ ràng, Karen không có tìm được điểm đột phá từ chỗ của Chủ giáo
Yedel.
"Về văn phòng trước."
"Vâng, chủ nhiệm."
Sau khi quay trở lại văn phòng, Karen ra hiệu Alfred cũng vào theo.
Sau khi đi vào Alfred và Wilker đứng trước bàn làm việc chờ đợi thương thảo
về phương án hành động của bước kế tiếp, Karen lại xốc thần bào của mình lên,
bắt đầu kiểm tra vết thương trước ngực đã được xử lý.
Miệng vết thương lý rất ổn, vấn đề không lớn, thậm chí cũng sẽ không ảnh
hưởng đến lúc mình ra tay.
Alfred và Wilker liếc nhau, đi về phía Karen.
"Wilker, cậu phụ trách tiếp tục chủ trì công việc điều tra."
"Vâng, chủ nhiệm." Wilker trả lời một chút, nhưng cái này cũng không phải là
mệnh lệnh mà cậu ta muốn nghe được.
"Alfred, anh phụ trách quan sát và thu xếp hướng gió tiếp sau của đại khu thành
phố York, chủ yếu là ở chỗ của ban quản lý đại khu."
"Vâng, thiếu gia."
"Tốt, đều đi làm việc đi."
Wilker nghi ngờ nói: "Chủ nhiệm, ngài không có chuyện gì khác cần dặn dò
sao?"
"A, cậu không nhắc thì ta suýt nữa quên mất, khăn lông khô bên trong phòng
tắm dùng hết rồi, đi lấy thêm hai cái cho ta."
"Được rồi... Chủ nhiệm."
"Đợi chút nữa ta tắm một cái rồi ngủ một giấc, tối hôm qua uống rượu đến quá
muộn, không nghỉ ngơi tốt, không có chuyện gì tương đối quan trọng thì cũng
không cần tới quấy rầy ta."
"Vâng, thiếu gia."
Karen mở cửa phòng trong ra, đi vào, tắm rửa đi ngủ.
Wilker và Alfred đi ra khỏi văn phòng, có chút không hiểu hỏi: "Đây rốt cuộc là
có ý gì?"
"Có lẽ, trong lòng thiếu gia hẳn là có đáp án."
"Đáp án chính là cầm cặp văn kiện trống không đi lên lên đài hô lên khẩu hiệu
những tội ác tày trời của các Chủ giáo sao? Ngoại trừ Chủ giáo Yedel là có thể
xác định ra, năm vị Chủ giáo khác thế nhưng là lúc chủ nhiệm Neo lật bàn lôi
vào, mà thông qua quan sát ngày hôm qua ta cảm giác bọn họ đều rất sạch sẽ,
tài liệu thu thập được bên ngoài cũng rất tốt.
Ta cực kỳ lo lắng, nếu như tiếp tục nhằm vào bọn họ mà nói, cuối cùng chủ
nhiệm của chúng ta sẽ rất khó mà xuống đài."
"Wilker, cậu hẳn là phải tin tưởng thiếu gia."
"Ngài Alfred, ngài cảm thấy bây giờ là lúc nên hô cái khẩu hiệu này sao?"
Alfred duỗi tay mình ra khoác lên trên bờ vai Wilker: "Có lẽ theo ý của ngươi
đây là một câu khẩu hiệu, nhưng đây thật ra là sự tín nhiệm của ta đối với thiếu
gia."
"Trong mắt ngài, thiếu gia của mình mãi mãi cũng sẽ không phạm sai lầm?"
"Không, thiếu gia sẽ mắc sai lầm, nhưng thiếu gia vẫn luôn không thiếu khuyết
dũng khí để sửa lại sai lầm."
"Ta hỏi là phương án cụ thể, bởi vì đợi chút nữa ta còn phải lại đi thay phiên
thẩm vấn sáu vị Chủ giáo kia thêm một lần, ta đang cảm giác mình phí công vô
ích."
"Có lẽ, thật sự là như vậy."
"Cái gì?"
"Không có gì, nghiêm túc làm việc đi."
...
"Ông nội, ngài thật không tiếp điện thoại của chủ nhiệm sao?"
Bên trong văn phòng, Leon hỏi ông nội của mình.
Waffron đang ngồi ở phía sau bàn làm việc, trên mũi mang kính mắt, nghiêm
túc đọc một quyển Ánh Sáng Trật Tự rất dày
Nghe được vấn đề từ cháu mình, ông ta vừa lật giấy vừa nói:
"Là Karen tự mình gọi tới?"
"Không, là Wilker."
"Ha ha." Waffron cười lắc đầu, "Thật ra cũng không có gì để nói chuyện."
"Nếu như trong điện thoại không tiện mà nói, cháu đi mời chủ nhiệm đến phòng
làm việc? Hoặc là mời đến trong nhà của chúng ta?"
"Nếu như cháu muốn tìm hắn để ăn cơm uống trà nói chuyện phiếm mà nói,
cháu đi mời đi, không cần lấy danh nghĩa của ta."
Leon dở khóc dở cười nói: "Ông nội, ngài đang nói đùa sao?"
"Được rồi, không nên quấy rầy ta đọc sách, thật vất vả mới yên tĩnh lại."
"Ông nội, hôm nay ở chỗ chúng ta, đúng là yên tĩnh rất nhiều."
Sau việc xảy ra ngày hôm qua, bên trong và bên ngoài văn phòng của Đại chủ
giáo gần như bị các Chủ giáo và những người phụ trách bộ môn khác chen nhau
kín mích, mọi người kêu gọi mãnh liệt, hi vọng Đại chủ giáo đứng ra dẫn đầu
đòi một câu trả lời từ phía Đòn Roi Kỷ Luật.
Nhưng hôm nay, bỗng nhiên lắng xuống.
Leon ra vào văn phòng nhiều lần, cũng không nhìn thấy có người đến xin gặp.
Mà toàn bộ cao ốc giáo vụ, đều tràn ngập một bầu không khí nôn nóng nhưng
lại đầy quỷ dị, cứ ngỡ như mình là người ngoài cuộc.
"Chuyện này rất đơn giản." Waffron cười cười, "Bởi vì bọn hắn biết, là ta bán
đứng Yedel, là ta dự định hợp tác cùng Đòn Roi Kỷ Luật, cũng là ta, thúc đẩy và
tạo thành cục diện bị động như lúc nào."
"Thế nhưng mà bọn họ... Làm sao lại biết?"