đầu anh cũng không biết người đang thông qua tấm mặt nạ màu bạc mà triệu
hoán mình lại là Chủ giáo Dorford, cho nên vốn cũng không có suy nghĩ trước
về vấn đề này.
Cũng may thay là cái trò chơi nhập vai vào "Nhân vật lớn này" Karen vốn là có
kinh nghiệm, anh biết rõ, một khi mình tiếp nhận lời "Triệu hoán"thành kính
đến từ Chủ giáo Dorford thì mình chắc chắn không có khả năng để thương
lượng với ông ta, tất cả lời đáp lại đều phải ngắn ngọn súc tích và chặt chẽ.
Điều đáng được ăn mừng đó là lúc trước khi cùng dùng cơm, câu nói kia của
Dalis vẫn còn ở trong đầu của Karen:
Cha của mình sẽ không thể nào làm loại chuyện viết di thư tự sát giống như các
Chủ giáo khác để giữ lại một phần thể diện cuối cùng.
Thuận theo lời này mà suy nghĩ tiếp, vậy thì để cho Chủ giáo Dorford viết di
thư đi.
Người tiếp ứng lời triệu hoán kia là mình, vị Trưởng Lão Thần Điện không biết
vì chuyện gì mà không có tới, vậy thì... Cũng không khả năng sẽ tới nhỉ?
Cho dù vị Trưởng Lão kia có tới, hẳn cũng sẽ không nguyện ý vì một cái nhà
Naton mà nảy sinh xung đột chính diện với Đại tế tự đâu chứ?
Lùi một vạn bước mà nói, nếu tình huống cực đoan nhất kia thật sự phát sinh,
Chủ giáo ở một đại khu có đủ để bù đắp cho thể diện của Đại tế tự sao?
Trở về từ Hỏa Đảo, bên người lại có thêm một Wilker, cùng với Karen cũng đã
tự mình tận mắt nhìn thấy những hành vị giữa Đại tế tự, Người Cầm Roi và
Tahisen, Karen cảm thấy, cảm giác của mình đối với việc đấu tranh chính trị của
cao tầng, thậm chí có lẽ còn nhạy cảm hơn người Chủ giáo như Dorford một
chút.
Wilker rõ ràng đã nói cho mình, thái độ của Đại tế tự đương nhiệm đối với Thần
Điện là cứng rắn nhất trong suốt các đời Đại tế tự từ trước đến nay.
"Vâng, ta đã biết, xin ngài yên tâm, ta lập tức viết xong di thư, sau đó công bố
với toàn giáo."
Chủ giáo Dorford lập tức đáp ứng, bởi vì ông ta cảm thấy phương pháp mà "Vị
vĩ đại" nói rất có đạo lý!
Một vị Chủ giáo có thế lực không đứng trong vị trí hàng đầu và mối quan hệ
trong giới cũng rất tệ hại, không thể nhìn thấy rõ ràng thế cục của cao tầng bằng
một vị học trò của Đại tế tự tiền nhiệm kiêm tùy tùng cho lãnh tụ của phái bảo
thủ, chuyện này thật sự là một việc không thể nào bình thường hơn.
Tốt, đã xong việc.
Đang lúc Karen chuẩn bị nói kết thúc cuộc "Gặp mặt" này, Chủ giáo Dorford lại
mở miệng nói:
"Còn có một việc, muốn thỉnh giáo sự bác học của ngài, xin ngài thứ tội, đây
không phải là do ta tham lam, mà là chuyện này rất kỳ quái, liên quan đến sự
truyền thừa của gia tộc Naton, là chuyện xảy ra trên người con trai của ta."
Con của ngươi?
Karen lập tức loại bỏ Trison và Vicole, Chủ giáo Dorford còn có ba đứa con
trai, nhưng người mà ông nói đến hẳn là Dalis.
Lúc trước khi tổng kết sau khi bữa ăn đã kết thúc, Karen đã từng nói với Neo,
Dalis hoặc là một người duy nhất hiểu chuyện trong cái đám người điên này,
hoặc, hắn mới là kẻ điên nhất ở trong.
"Nói..."
"Vâng, là con trai thứ hai của ta, Dalis. Ta hoài nghi, con trai của ta gặp phải sự
nguyền rủa nào đó, bởi vì sự xuất hiện của nó, tâm trí tất cả mọi người trong
nhà bắt đầu có chút không tập trung.
Việc tu hành của ta trì trệ không có tiến bộ, con trai lớn của ta vốn có hi vọng có
thể tiến thêm một bước nhưng cũng không hiểu tại sao khi trung niên thì cơ thể
và linh hồn bắt đầu suy tàn, cháu trai của ta... Con của ta là Vicole, ngay cả việc
trở thành Thẩm phán quan cũng khó khăn.
Những đứa con còn lại của ta cũng như vậy.
Bao gồm cháu của ta... Vicole là con của ta, cho nên ta bây giờ, thế mà còn
không có một đứa cháu trai hoặc là cháu gái nào.
Đầu nguồn của tất cả chuyện này, ta cảm giác, hẳn là xuất phát từ trên người
của Dalis.
Ta hoài nghi nó mang theo nguyền rủa, là nó nguyền rủa nhà Naton ta!
Vô số lần ta muốn giết chết nó, nhưng ta đều không thể xuống tay được, nó dù
sao cũng là con của ta."
Dalis... Nguyền rủa.
Người trong nhà tu hành trì trệ, mà đời sau sinh sôi lại trở nên suy tàn.
Nếu như tiếp tục nữa, chẳng phải là chỉ không cần bao nhiêu năm nữa thì toàn
bộ nhà Naton chỉ còn một dòng duy nhất của Dalis?
A,
Loại tình huống này tại sao lại quen thuộc như vậy?
Karen bỗng nhiên nghĩ đến nhà Filsher của Philomena, trên thực tế, không chỉ
chỉ ở trong đại khu thành phố York, ngay cả Wilker cũng biết về chuyện của gia
tộc Filsher, gia tộc này được vinh dự gọi là "Gia tộc nguyền rủa”.
Cho nên nói, gia tộc Naton dự định cạnh tranh với gia tộc Filsher cho danh hiệu
"Gia tộc nguyền rủa"?
Nhưng ít nhất có thể xác định một việc, Dalis, thật sự rất có vấn đề.
Chủ giáo Dorford tiếp tục nói: "Ta hận nó, hận đứa con trai này của ta, nhưng ta
thật sự là không xuống tay được nó được, cho nên xin ngài thứ tội, ta ra tay với
vợ của nó, là bởi vì ta muốn báo thù nó, ta không biết ta vì sao lại xuất hiện loại
tâm tình này, nhưng lúc đó, ta thật sự là bị ép đến nỗi sắp phát điên."
Bởi vì làm cha muốn trả thù con của mình, cho nên ngủ với con dâu của mình,
hơn nữa còn để con dâu của mình sinh ra một đứa trẻ vừa là con vừa là cháu của
mình.
Lời này nghe có vẻ vô cùng xằng bậy, nhưng hết lần này tới lần khác, ở trong
giới giáo hội cũng không thiếu những ví dụ méo mó giống vậy.
Chuyện càng khiến cho Karen cảm thấy ngoài ý muốn đó chính là phát hiện một
điểm giống nhau, Dorford đối xử với con dâu của mình như thế, theo Philomena
nói, bà nội của cô cũng là xem cha của cô như chó.
Không chỉ có việc tu hành của người trong gia đình sẽ trì trệ, không chỉ việc
sinh sôi của gia tộc bị lụi tàn, hơn nữa còn mang đến sự méo mó cực đoan trong
nhân luân.
Giống, thật sự là quá giống.
Kết hợp với lúc tiếp xúc đối diện khi nãy, cái loại cảm giác "Nhẹ nhàng" mà
Dalis mang đến cho mình, nhất là đang nói đến việc bố trí cho người nhà của
hắn, sự phản hồi mà mình nhận được từ tâm tình của hắn không phải là báo thù
cực đoan, không phải ích kỷ ghẻ lạnh, mà chỉ đơn giản là không thèm để ý quan
tâm.
Loại cảm giác này, lúc đầu mình cũng đã cảm nhận được từ trên người của
Philomena.
Cho nên, vì để có thể xác minh thêm một chút, Karen mở miệng hỏi:
"Hắn có từng mở miệng nhắc đến chuyện có liên quan đến "Giấc mộng” hay
không."
Chủ giáo Dorford lập tức ngây ngẩn cả người, lập tức kích động lên, trả lời: "Đã
từng, đã từng nói, trong khoảng thời gian từ lúc tám tuổi đến mười hai tuổi,
thường xuyên sẽ nói những lời như đây là giấc mộng, nó còn ở trong mộng, nó
còn không tỉnh lại, làm sao vẫn còn trong giấc mộng, lúc ấy ta đã có lần nghĩ
rằng trong lúc tu hành nó đã bị lạc lối, khiến cho ta vô cùng lo lắng.
Nhưng chờ đến sau khi nó dần dần lớn lên, thì không còn tiếp tục nói những lời
như thế.
Nó càng lúc càng lớn thì ta nhìn thấy nó càng lúc càng khó chịu."