tính sổ sách, tất cả mọi hạng mục ngòai việc quan sát thì đều phải tính phiếu
điểm!"
Karen và Mota cùng nhìn nhau cười một tiếng, tiếp tục đi ra ngoài.
Đi đến ban công bên ngoài.
"Mời ngồi."
"Được."
Karen và Mota cùng ngồi lên ghế dựa, Alfred đi tới bưng nước trà lên, sau đó,
Alfred lấy bút ký và rút bút máy ra, chuẩn bị ghi chép.
Mota thấy cảnh này, tò mò nói: "Xin hỏi ngươi đang ghi chép cái gì?"
Alfred mỉm cười nói: "Ký sổ."
Mota cười khổ một hồi, cũng không biết làm sao mà nói với Karen: "Nói thật,
ngài Karen, ta thật sự không tin rằng các ngài đến đây là vì phiếu điểm đâu."
Vốn dĩ Neo nói thẳng ra với Mota, không giữ lại gì.
Lúc đầu Mota cũng tin, lãnh đạo Nguyệt Nữ Thần Giáo cũng tin, nhưng sau khi
nhìn thấy thái độ của Parsons, bọn họ trở nên không tin.
Sau đó lại thêm một loạt các sự kiện, để suy nghĩ của bọn họ bắt đầu trượt
hướng sang một suy đoán khác.
Tố chất và bối cảnh của các thành viên trong tiểu đội này đều cao đến đáng sợ,
như vậy thì sao có thể chỉ vì một chút phiếu điểm mà đến nơi này quan sát, rõ
ràng là đến đây để mạ vàng lý lịch!
Mà lại, cái tên Neo lớn tuổi kia, xem qua thì chính là một người trầm ổn được
chọn ra để phụ trách dẫn dắt cái tiểu đội "mạ vàng" này, còn người đứng đầu
trong tiểu đội này, Vương tử điện hạ trong cái tiểu đội mạ vàng này tất nhiên là
vị đội trưởng tên Karen dưới trướng Neo này!
Tối hôm qua Mota còn cố ý lấy tư liệu của Karen từ phía của bộ ngành tình báo
trong Thần Giáo, bối cảnh gia đình cũng bình thường không có gì lạ.
Nhưng trong lý lịch bản thân, một người xuất thân từ cô nhi viện mà có dẫn đầu
đám con cháu của các gia tộc khác, lại cùng với cái phần "Báo cáo kiểm tra sức
khỏe" ưu tú chèn ép tất cả những người khác trên phương diện linh hồn kia.
Vị đội trưởng Karen này, bối cảnh gia đình của hắn, chắc chắn là lớn nhất, có
thể nhìn ra được từ thái độ cung kính của những thành viên trong tiểu đội dành
cho hắn ta.
Karen không biết vị Mota này cuối cùng là đang suy nghĩ gì, đương nhiên, coi
như cho dù anh có biết, cũng không thể nói người ta đang suy nghĩ sai.
"Là như thế này, thưa ngài Karen, chúng ta dự tính sẽ phát động cuộc chiến với
Luân Hồi Thần Giáo ở quần đảo Winroth vào ngày kia."
Karen mở miệng nói: "Thật xin lỗi, đây là chuyện mà ta được quyền biết sao?"
"Đương nhiên, không có vấn đề, bởi vì từ quá trình chuẩn bị chiến tranh và xuất
chinh thì cũng không gạt được bọn gian tế."
"Được rồi, xin nói tiếp."
"Quần đảo Winroth là Thánh địa của Luân Hồi, là vị trí mấu chốt mà chúng ta
muốn tranh đoạt trong giai đoạn khởi đầu, chiếm được nó, chúng ta sẽ có thể
mở ra cánh cửa để tấn công vào Luân Hồi Cốc.
Biển Chết nối liền đến Luân Hồi Cốc sẽ ở ngay trước mặt của chúng ta."
Karen có chút đau đầu, anh có thể đọc sách thuật pháp rất nhanh, nhưng cũng
không quá hiểu rõ những việc liên quan đến chiến tranh, mà chiến tranh thần
giáo cùng với kiểu chiến tranh mà anh được biết trong quá khứ cũng không
giống nhau.
Nhưng mà dù sao anh cũng không hỏi thăm cụ thể mà chỉ là đến để quan sát,
cũng chính là đến xem náo nhiệt.
"Lúc xuất chinh thì Đội Quan Sát sẽ được chúng tôi sắp xếp ở trên tàu chiến chỉ
huy, ở đó là nơi an toàn nhất, cũng là vị trí quan sát tốt nhất, ngài cảm thấy thế
nào?"
Karen trầm mặc.
"Ngài có phải cảm thấy rằng tàu chỉ huy sẽ trở hành mục tiêu bị tập trung tấn
công không? Xin ngài yên tâm, Luân Hồi Thần Giáo bây giờ, không có thực lực
chiến tranh ngang nhau với chúng tôi."
Karen nhìn Mota một chút, lúc đầu anh chỉ có một chút lo lắng, nhưng nghe
Mota nói như vậy, anh càng lo lắng hơn.
"Đổi một vị trí khác đi."
"Có thể, đội trưởng Karen, vậy thì chúng tôi sẽ sắp xếp các ngài ở trên tàu bảo
vệ xung quanh?"
"Được rồi."
"Vậy thì tốt, việc này chúng ta quyết định như vậy, việc tiếp theo đó là chúng ta
sẽ cho sắp xếp cho ngài một đội cận vệ, xin ngài không nên từ chối, ngài biết
đấy, an toàn của các ngài ở chỗ này là điều rất quan trọng."
"Ta đồng ý, còn có chuyện khác sao?"
"Còn có một việc nữa, cũng là một việc cuối cùng, đó chính là chúng ta cần một
lời cam đoan từ ngài."
"Một lời cam đoan của ta?"
"Đúng vậy, đây là một yêu cầu từ ngài Gringa, tổng chỉ huy tiền tuyến của quần
đảo Meppers cho chiến dịch lần này, ngài ấy hi vọng trước khi lên thuyền, đội
trưởng Karen có thể ở ngay trước mặt ngài ấy, tuyên thệ trước cờ chiến rằng sẽ
tuân theo sự điều hành của ngài ấy ở trong chiến dịch này.
Ngài Gringa sắp xếp người để bảo vệ ngài thỏa đáng, nhưng ngài Gringa cũng
không hi vọng rằng trong quân đội mà mình chỉ huy có bất cứ một người hay
lực lượng nào không chịu sự chỉ huy của ngài ấy.
Chúng ta đã khuyên ngài ấy, nhưng quan chỉ huy vẫn yêu cầu như vậy, rất xin
lỗi."
"Không cần nói xin lỗi, ta có thể hiểu được, đây là điều nên làm, ta đồng ý làm
như thế."
"Vậy thì không sao, tiếp đó thì từ đây đến lúc khai chiến còn khoảng hơn một
ngày, ngài có thể dẫn theo các thành viên trong đội đi dạo một vòng xung quanh
nơi này, quần đảo Meppers là một nơi cảnh sắc tươi đẹp và cư dân cũng rất chất
phác."
Ánh mắt của Karen nhìn xuống phía dưới ban công.
Mota thuận theo ánh mắt của Karen mà nhìn qua, cười nói: "Cho dù là chiến
tranh sắp xảy ra, nơi này, vẫn ồn ào và náo nhiệt như cũ."
Đúng vậy, cũng sắp chuẩn bị khai chiến mà còn có thể có tâm tư đi ồn ào và náo
nhiệt như thế này.
Karen vô ý thức liên tưởng đến cảnh tượng Neo và mình nhìn lén Kỵ Sĩ Đoàn
lúc trước, sự yên tĩnh và sát khí lúc đó, cùng với không khí của hòn đảo này,
quả thực là hai thái cực đối ngược nhau.
Cho dù là người không am hiểu về quân sự như Karen thì, cũng có thể nhìn ra
được rốt cuộc thì bên nào trông có vẻ chuyên nghiệp hơn.
Nhưng những lời này, lúc này nói ra cũng không thích hợp và cũng không cần
thiết nói.
Dù như thế nào đi nữa, nhiều lắm là cuộc tấn công gặp chút khó khăn, Luân Hồi
bây giờ cũng không có khả năng...
Karen hít sâu một hơi, cắt đứt luồng suy nghĩ của mình, tự rủa mình làm gì.
"Ta sẽ đi cùng với đội cận vệ của các ngài."
"Được rồi, cảm ơn."
"Không cần khách sáo, nói chuyện với ngài cũng rất vui, mặt khác, có lẽ không
lâu sau, khoảng chừng sau khi cuộc chiến lần này kết thúc, tôi sẽ đến thành phố
York để giao lưu huấn luyện."
"Khi đến Wien, nhớ liên hệ ta, ta sẽ mời ngươi ăn cơm."
"Ta rất mong chờ những món ngon của Wien."
"A, vậy thì hãy tin tưởng ta, ngươi tuyệt đối sẽ thất vọng."
Mota gãi đầu một cái, cười nói: "Ta chỉ nghe nói rằng mỗi một người Wien đều
thích ca ngợi món ngon của đất nước họ."
"Đó là do con mắt của bọn họ bị đêm tối che phủ mà không nhìn thấy ánh
trăng."
"Ha ha ha, ngài thật sự là một vị người thú vị đấy đội trưởng Karen."
"Vậy cứ như thế đi, ta về phòng nghỉ ngơi trước một chút."
"Được rồi, đội trưởng Karen, xin ngài cứ tự nhiên."
Karen đi rồi, Mota cũng chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng bị Alfred chặn lại.