người khó tránh khỏi sẽ tạo ra một loại cảm giác lạnh lùng trang nghiêm, nhưng
trên đời này có ít người, cảm giác mà họ tạo ra cho người khác cũng không có
gì liên quan đến quần áo họ đang mặc;
Marvalho cảm thấy vị hôn thê của mình, chính là người như vậy.
Áo sơmi màu trắng, váy quá gối màu cà phê, tóc xõa, vòng tay khuyên tai thậm
chí ngay cả son môi đều đã bôi lên, loại trang phục vốn có thể tạo cho người ta
cảm giác người mặc là thành phần trí thức năng động ở thành phố lớn, kết quả
vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh như băng.
Giống như là một bộ váy dạ hội, có người mặc vào thì nhìn như là người tiếp
khách trong hôn lễ, mà có người mặc vào thì nhìn như người chủ trì tang lễ.
Gaspol đang ngồi ở trên ghế sa lon lật xem một chồng văn kiện rất dày trước
mặt, bên trong ghi lại tiến triển công việc ở các hạng mục của đại khu thành phố
York một năm qua.
Marvalho ngồi ở trên ghế sô pha đối diện, hai chân chụm lại, hai tay đặt ở trên
đầu gối, thỉnh thoảng nuốt nước miếng một cái, trong cổ họng phát ra âm thanh
“ừm ừ”, giống hệt một học sinh tiểu học phạm lỗi đang vô cùng bất an lo lắng,
ngồi trước mặt cô giáo chủ nhiệm.
Vị hôn thê của hắn, cứ như thế đến nơi này, xuất hiện trước phòng, gõ cửa, tiến
vào, ngồi xuống, làm việc, toàn bộ quá trình cũng không nói với mình một câu.
Marvalho muốn liên hệ cho người bạn tốt duy nhất của mình là Karen đến cứu
viện, cho dù là bọn họ trò chuyện về công việc, không, cho dù là bọn họ bây giờ
vì quyền lực trong công việc mà trực tiếp ầm ĩ lên thậm chí là đánh nhau, thì
vẫn tốt hơn việc mình ngồi ở đây chịu đựng "Bạo lực lạnh" một mình.
Tóm lại, Marvalho hiện tại cực kỳ dày vò, hắn cảm giác mình không phải Thần
tử, mà là con trai (nhi tử).
Đến lúc bữa tối, Gaspol lấy từ trong túi ra hai bình thuốc thể lực, một bình đặt ở
phía đối diện, tự mình mở nắp một bình còn lại ra rồi ực một cái, uống cạn, sau
đó tiếp tục làm việc lúc trước.
Marvalho: Đáng chết, ngay cả việc bình thường như ăn cơm mà cô ta cũng đơn
giản bớt sao!
Lại ngồi thêm được một giờ, Marvalho rốt cục không chịu nổi, hắn đứng người
lên, nói:
"Ta muốn đi ngủ."
Bộ môn của Marvalho còn đang trong quá trình thiết lập, tạm thời trong tay
không có công việc để bận rộn.
Gaspol không phản ứng.
"Cô không có chỗ ở sao?" Marvalho hỏi.
Gaspol khẽ nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy có chút không vừa ý khi công việc
của mình bị gián đoạn, cô ta ngẩng đầu, nhìn về phía Marvalho.
Trong lòng Marvalho "Lộp bộp" một chút, trong đầu lúc này hiện ra hình ảnh
một con mãng xà màu đen đang uốn lượn cơ thể, ánh mắt nhìn xuống một con
chuột bạch nhỏ ở dưới.
Ấn tượng của Karen đối với thẩm phán trưởng Gaspol phần lớn đều đến từ lúc
tiếp xúc trên phiên tòa, có lẽ bản thân Karen cũng không nghĩ tới, Gaspol lúc ở
trên phiên tòa, đã là một mặt hiền hòa nhất của cô ta.
"Ngài cứ việc ngủ."
"Cô không đi ra ngoài sao?" Marvalho hỏi.
"Ta là vị hôn thê của ngài, ta đã tới đây thì nên ở cùng với ngài, ở chỗ khác sẽ
có ảnh hưởng không tốt."
"Cô ở chỗ này, ta ngủ không được."
Marvalho tin tưởng lúc mình đi vào phòng ngủ mà ngủ, nhìn xem ánh đèn chiếu
vào từ phòng khách bên ngoài, chắc chắn sẽ có một loại cảm giác trong lúc
mình nghỉ ngơi thì mẹ còn đang vì sinh kế của gia đình mà vất vả làm việc.
"Chúng ta chỉ là đính hôn, cũng không có kết hôn, chưa kết hôn mà có con thì
có ảnh hưởng không tốt đối với ngài."
"Cô đang nói cái gì thế!"
Cô ta là hiểu thành mình muốn ngủ cùng với cô ta sao!
"Chờ sau khi kết hôn, chúng ta muốn sinh con với tốc độ nhanh nhất, ta sẽ chọn
trước loại ống tiêm giữ nhiệt, đến lúc đó tự ngài rút vào ống, lúc công việc của
ta thuận tiện thì đưa vào.
Như vậy cũng không trì hoãn công việc của ta, hiệu suất cũng cao hơn."
Marvalho: "..."
Ngài Thần tử lập tức nhớ lại lời lúc trước Karen nói với mình "Trại nuôi heo
làm sao có thể để heo giống chất lượng tốt bị đưa ra ngoài."
Karen à, chắc ngươi cũng không nghĩ đến ngay cả quyền lợi cơ bản nhất của
một con lợn giống như ta cũng bị tước đoạt, cô ta thế mà bảo ta dùng ống tiêm?
Cơn giận của ngài Thần tử bắt đầu được châm ngòi, hắn sẽ không cho phép tôn
nghiêm của Thần tử bị chà đạp như vậy;
Nhưng khi hắn chuẩn bị nói ra một ít lời càng ngay thẳng cũng càng khó nghe,
hắn lại nghĩ tới Karen đã từng nói: Có lẽ người ta càng bài xích cuộc hôn nhân
này hơn cả ngài.
"Ha ha ha..."
Marvalho nở nụ cười.
Gaspol hơi nghi hoặc một chút mà nhìn về Marvalho.
"Đính hôn với ta, để cô thấy uất ức, ta biết, cô chắc cũng không vừa ý ta, nhưng
ta và cô, cũng không thể yêu cầu giải trừ hôn ước, đúng không?"
"Đúng vậy, không sai."
"Như vậy đi, ở bên ngoài, chúng ta cùng nhau diễn kịch, quan hệ của chúng ta
là vị hôn thê, về sau kết hôn, thì có dáng vẻ của vợ chồng chính thức. Trong
nhà, chúng ta không ảnh hưởng đến công việc và sự nghiệp của đối phương, cô
biết, chờ sau khi bộ môn được thành lập xong, ta cũng sẽ bề bộn nhiều việc."
"Sau đó thì sao?"
"Yêu cầu của ta chỉ có một, ta không cần cô dùng thái độ đối đãi với Thần tử
mà đối đãi ta, đương nhiên, càng không cần cô dùng thái độ đối đãi với chồng
mình mà đối đãi ta, nhưng chúng ta nếu đã bị ép phải sống dưới cùng một mái
nhà, ít nhất phải có sự tôn trọng cơ bản giữa hai người bạn cùng phòng."
"Ta hiểu ý của ngài, ta kiểm điểm thái độ vừa rồi của ta." Gaspol đứng người
lên, cúi nửa người xin lỗi.
"Ta cũng kiểm điểm thái độ của ta đối với cô từ đầu đến giờ." Marvalho cũng
cúi đầu đáp lễ.
"Vậy thì ta đi ngủ trước, căn phòng nghỉ ở trong cùng nhất, sau này sẽ là phòng
của cô."
"Được rồi."
Marvalho thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, đi về phía phòng ngủ của mình, lúc hắn
chuẩn bị đẩy cửa bước vào, nghe thấy tiếng nói truyền đến từ phía sau:
"Ngủ ngon."
Marvalho quay đầu lại, nhìn về phía Gaspol còn đang cúi đầu làm việc, đột
nhiên cảm giác nhìn cô ta có chút khác trước, cảm giác trông có một chút xíu
thanh lệ.
Đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, Marvalho đập một bàn tay lên trên trán mình:
"Đáng chết, xuất hiện ảo giác rồi."
Nhưng rất nhanh, Marvalho đã phát hiện đây không phải ảo giác, hai con mắt
của hắn bắt đầu xuất hiện màu trắng, dưới chân xuất hiện vầng sáng màu vàng,
trên người cũng xuất hiện vầng sáng.
Lúc vừa tiếp nhận truyền thừa, khoảng thời gian kia đêm nào cũng sẽ nằm mơ,
tiêu hóa ký ức của vị kia, về sau thì hầu như không có, nhưng bây giờ, mình vậy
mà lại phát động được ký ức mới.
Đó là một đoạn âm thanh, là cuộc đối thoại của hai người:
"Cuộc sống sau hôn nhân như thế nào?"
"Tiranus, ngươi muốn nghe lời thật lòng sao?"
"Ngươi nói đi."
"Thần của chúng ta thức tỉnh ta, để cho ta có thể thấy lại thế giới này; sau khi
kết hôn, ta có cảm giác mình lại chui vào trong mộ."