một giọt máu tươi ở đầu ngón tay này sau đó sẽ bắn ra sức mạnh đáng sợ như
thế nào.
Nó có thể … trực tiếp xuyên thủng trán của mình.
Mặc cho thể chất của mình có mạnh hơn đi nữa, năng lực tự lành có cao hơn đi
nữa, nếu như xương sọ bị trực tiếp xuyên thủng, đó cũng là vết thương không
thể nào tưởng tượng!
Người đã từng chết một lần, thường thường sẽ càng sợ hãi cái chết, Darien còn
rất rõ ràng, mình không có cơ hội để "Phục sinh" lần thứ hai.
Lần giao chiến thứ nhất, chiêu thứ nhất, sinh tử, đã phân định.
Neo cười "ha ha" một tiếng, đầu ngón tay hất lên, huyết quang mà giọt máu tươi
kia bắn ra bị dịch chuyển khỏi, xuyên thấu quá một bên mặt Darien.
Lập tức, Neo lùi hẳn về phía sau, chủ động kéo giãn khoảng cách.
Darien đứng tại chỗ, vô ý thức đưa tay, sờ lên cái lỗ trên mặt, không, là hai cái
lỗ, từ ngoài mặt nạ cho đến lớp da mặt bên trong, nếu như thêm một cái đinh để
cố định, thì sẽ giống hệt như tác dụng của một cái máy đóng đinh.
Ý lạnh tràn ra toàn thân, đây là cảm giác tê liệt khi gặp thoáng qua cái chết.
Darien ngẩng đầu, lần này, vẻ mặt của hắn khi nhìn về phía Neo, xuất hiện sự
trang nghiêm và tôn trọng.
Cái tên ở trước mặt này, thật là đáng sợ, hắn vẫn cảm thấy mình là một con
mãnh hổ hung mãnh, nhưng đối phương, lại là một con sói già xảo trá kinh
nghiệm phong phú.
"Ta thua."
Darien rất thẳng thắn mà nhận thua, đối phương đã tha cho mình một mạng.
Neo lại cười nói: "Gấp cái gì, đây chỉ là vừa làm nóng người mà thôi."
Darien chỉ chỉ cánh tay của Neo, hỏi: "Ngươi còn muốn tiếp tục đánh à?"
"Thế nào, không được à?"
"Vậy thì không công bằng."
Đầu ngón tay của Darien vuốt vuốt cái lỗ ở trên mặt, làn da non bắt đầu sinh
trưởng mà bao trùm lên lại cái lỗ.
Neo thì lắc lắc bờ vai của mình, vị trí cái tay cụt kia vậy mà trông thấy từng sợi
máu lít nha lít nhít tuôn ra, xen lẫn vào nhau rồi tạo thành hình dạng cánh tay,
ngay sau đó xương cốt màu trắng bắt đầu xuất hiện, mạch máu da thịt bắt đầu
bám vào.
Vết thương trên mặt vừa mới khôi phục lại bình thường, thì toàn bộ cánh tay
Neo, cũng đã khôi phục.
Ở nơi xa, Alfred đang quan sát cuộc chiến mặc niệm ở trong lòng:
"Huyết thống Dị Ma Khát Máu của Neo lại được tăng lên? Cái khả năng khôi
phục này, lợi hại hơn so với lúc trước. Không, đây cũng là do sự ảnh hưởng sau
khi hắn dùng phương thức mới để xác lập quan hệ của nhiều nhân cách trong
đầu của hắn.
Những Dị Ma Khát Máu khác là dựa vào việc cúng bái tổ tiên mà nhận được
sức mạnh truyền thừa từ tổ tiên, còn Neo thì không phải, hắn là dựa vào việc
sắp xếp cho "tổ tiên đi họp" để cướp lấy sức mạnh.
Cho nên, không chỉ có cấp bậc huyết thống của Dị Ma Khát Máu được tăng lên,
năng lực trên các phương diện khác của hắn, chắc chắn cũng cùng nhau tăng
tiến lên.
Đương nhiên, cũng có thể là gần đây do lên sân thượng nhảy nhiều lần, sau khi
tự biến mình thành lớp bùn nhão lặp đi lặp lại nhiều lần không chết mà có được
đột phá mới?"
Alfred không khỏi châm một điếu thuốc khác lên, cảm khái nói:
"Cũng chỉ có thiếu gia nhà mình, mới có thể che đậy lại ánh sáng của Neo."
Neo giơ cánh tay khác lên, hô: "Như vậy thì được rồi chứ?"
"Ta không phải là đối thủ của ngươi." Darien nói, "Ta tán thành ngươi, có tư
cách làm bạn với chủ ta."
"Ha ha, con mẹ nó chứ, ta còn cần được ngươi tán thành à?"
"Đây là sự tán thành đơn phương, không có gì liên quan với ngươi."
"Là tín đồ của giáo Tóc Dài, ta cũng đơn phương muốn trừng phạt tên đầu trọc
nhà ngươi, cũng không có gì liên quan với ngươi."
Vừa dứt lời, trên người Neo hiện ra ánh sáng chói mắt, Áo Giáp Ánh Sáng bám
lên trên người, trong tay của hắn, xuất hiện một thanh đại kiếm Ánh Sáng, khí
thế trên người, càng được tăng lên cấp độ càng đáng sợ.
"Tới đi, cái tên đầu trọc dị đoan kia! "
Neo đột ngột vọt đến giống như là một chiến thần, thanh đại kiếm Ánh Sáng
cũng trực tiếp vung về phía của Darien.
Darien thấy thế, vô thức giơ lên thanh gậy gỗ trong tay mình mà đỡ lấy.
"Ầm!"
Darien chặn lại một nhát kiếm này của Neo, nhưng nửa người dưới của hắn
cũng hoàn toàn lún xuống dưới bãi cỏ.
Nhát kiếm thứ hai của Neo chém xuống, "Ầm!" cả người Darien hoàn toàn chui
xuống mặt đất.
"Ầm!"
Mặt đất nổ tung, Darien phá đất mà lên, nhưng hắn mới vừa lên, đã bị một kiếm
của Neo đập ngang!
"Ba!"
Darien bị đánh bay ra ngoài, khi hắn chuẩn bị ổn định lại cơ thể mình ở giữa
không trung, nhưng lại chợt phát hiện Neo đã biến mất không thấy đâu nữa.
"Tốc độ nhanh như vậy?"
"Đúng vậy đấy bé à!"
Neo xuất hiện ở phía trên Darien, chặt một kiếm xuống.
"Ầm!"
Darien bị ném lăn trên mặt đất, cái gậy gỗ trong tay đã xuất hiện vết rạn.
Đang lúc Darien chuẩn bị đứng dậy lúc, tay phải Neo cầm kiếm lại chặt xuống
lần nữa, ép đối phương không cách nào động đậy và đồng thời tay trái mở ra,
một cái tháp Ánh Sáng nho nhỏ xuất hiện, ngay sau đó, thân tháp dựng ngược
lại rồi mở rộng.
Darien chỉ cảm thấy tầm mắt của mình bị một vùng ánh sáng hoàn toàn bao
phủ, sau khi nội tâm bắt đầu run rẩy thì ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ.
"..."
Đợi đến khi tất cả đã được lắng lại, bãi cỏ bốn phía xung quanh hoàn toàn biến
mất, Darien ở trong vị trí trung tâm, cả người hắn ta cháy đen, toàn thân không
thể động đậy.
Neo thì thu lại thuật pháp, hai tay chống eo, duỗi cái lưng mỏi:
"Cái thằng này, ngược lại là có một ưu điểm, đó chính là chịu đòn rất tốt."
Alfred đi tới, thăm một chút, nói: "Vẫn tốt, chưa chết, nhưng đoán chừng phải
nằm yên rất lâu."
Neo hỏi: "Có cần gọi Karen đến để truyền chút năng lượng cho hắn hay
không?"
Alfred lắc đầu nói: "Tạm thời không cần thiết phải làm vậy, hắn không chết
được, trước tiên có thể ném vào trong chuồng ngựa để hắn ngâm phân ngựa mà
nuôi dưỡng một chút, dù sao trong phân ngựa cũng có rất nhiều loại hạt giống,
dinh dưỡng còn rất màu mỡ."
"Ta cũng không nhìn ra lòng trả thù của ngươi lại nặng như vậy, nhưng mà
ngươi làm đúng, những vấn đề đau đầu trong đội nên được xử lý như thế.”
"Dù sao cũng là học tập theo ngài."
"Ha ha, Karen đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ à?"
"Đúng vậy, thiếu gia đang nghỉ ngơi."
"Ta đi gặp hắn, chỗ này ngươi dọn dẹp đi nhé."
"Được rồi."
Chờ sau khi Neo rời đi, Alfred lấy từ trong túi ra một cái khăn tay sạch, lau lau
mặt cho Darien một chút.
Darien rất suy yếu mà hỏi: "Ngươi thật sự muốn ném ta vào trong chuồng ngựa
sao?"
"Ngươi cho rằng ta là đang hù dọa ngươi sao?" Alfred mỉm cười nói, "Có lẽ
ngươi đã quên, thiếu gia nhà ta là đại biểu cho tín ngưỡng gì, ngài ấy không
thích nhất chính là trong đội của mình xuất hiện nhân tố không ổn định giống
như ngươi."
"Trước khi bị ném vào trong chuồng ngựa, ta có thể được nghe kể chuyện trước
không? Không, là tham gia một lớp học?"
"Không sao cả, ta có thể kéo một cái ghế đến, ngồi ở bên ngoài chuồng ngựa,
dạy cho ngươi.
Những người khác cũng sẽ tới, ta sẽ để bọn họ đều ngồi ở bên trong, cùng
ngươi giao lưu học tập, cùng lắm thì xịt thêm một ít nước hoa, mọi người cũng
đều đeo khẩu trang lên.
Dù gì cũng không thể để cho ngươi không theo kịp tiến độ học tập, mà tôn chỉ
của chúng ta đó là: Tập thể cùng tiến bộ."
"Thế nhưng mà như vậy cũng quá mất mặt, tha thứ cho ta lần này, lần sau sẽ
không, được chứ?"
"Không được."
"Tàn nhẫn như vậy sao?"
"Bởi vì, ngươi không có lần sau."
Karen vừa để sách xuống, nằm ngủ.
"Ầm" một tiếng, cửa phòng ngủ đã bị đá văng.