gian ý thức của Karen cũng chưa từng xuất hiện tình huống như vậy.
Neo không chỉ một lần từng trêu chọc rằng trong linh hồn của Karen có nhiều
thứ đến nỗi có thể mở tiệm bán tạp hóa, nhưng trong một khoảng thời gian rất
dài cho đến ngày hôm này, những "Vật trang sức" này trong linh hồn của Karen
cũng không xảy ra xung đột, thậm chí còn mượn nhờ hình chiếu của Ngai Vàng
Trật Tự vốn dùng để trấn áp Rylisa trong Cánh Cổng Luân Hồi để tiến hành một
quá trình Trật Tự hóa vô cùng triệt để, ngay cả hình chiếu của ông nội cũng đều
được khoác lên.
Cảnh tượng trước mắt lúc này, thật ra cũng không có liên quan gì đến xung đột
nội loạn, chỉ đơn giản là Karen vì ngăn chặn cơn nghiện của mình cho nên mới
phát động bọn chúng.
Nhưng hiệu quả có vẻ cũng không khả quan lắm, ngươi càng muốn điên cuồng
phản kháng và chống lại, phản lực dội ngược lại sẽ càng lớn.
Cái logic này nghe có vẻ rất buồn cười nhưng thật ra là một điều tất nhiên.
Bởi vì thứ cần được áp chế và lực dùng để áp chế đều có nguồn gốc từ chính
mình, cho nên bây giờ Karen giống như đang tự dùng tay phải mà đánh với tay
trái của mình.
Điều này cũng khiến cho Karen nhận biết thêm, về sau khi cơn nghiện này lại
phát tác, phương pháp trực tiếp nhất vẫn là phong tỏa và ngăn cản bản thân
mình, vượt qua khoảng thời gian đó là được.
Mà lại, về sau còn phải cố gắng tránh việc bày đồ ăn ở ngay trước cửa nhà
mình.
Nếu không thì cục diện vốn là mình sẽ nhẹ nhàng giết chết người khác, không
hiểu sao lại quay ngược lại tự mình hành hạ mình.
Nhưng mà đây đều là những thứ cần phải chuẩn bị sau này, tình huống bây giờ
nhất định phải giải quyết trước.
Nếu đã đối kháng sức lực với nhau thì cũng không có khả năng ngừng lại.
Tay phải hình chiếu của Dis đặt ở trên bờ vai của Karen đang dùng lực nhằm áp
chế Karen ngồi trở lại.
Nhưng cùng với xu thế đứng lên càng lúc càng rõ ràng của Karen, trên người
hình chiếu của Dis bắt đầu bốc cháy lên ngọn lửa màu đen, đây cũng không
phải là một loại ngọn lửa nhằm thiêu rụi, mà là một sự đồng hóa.
Bởi vì mặc dù hình chiếu này đại diện cho hệ thống tín ngưỡng của gia tộc
Inmerais, là Dis tách nguồn sức mạnh của mình ra khỏi giáo hội rồi chuyển hóa
thành hệ thống của gia tộc, nhưng trên bản chất vẫn là cùng một ngọn nguồn.
Cũng bởi vậy, khi sự đối kháng này xuất hiện, chỉ có hai khả năng có thể xảy ra.
Hoặc là hệ thống tín ngưỡng gia tộc Inmerais đồng hóa hệ thống tín ngưỡng
Trật Tự, hoặc là hệ thống tín ngưỡng Trật Tự đồng hóa hệ thống tín ngưỡng gia
tộc Inmerais, nhưng rất hiển nhiên rằng cái trước không có khả năng, chỉ có thể
là cái sau.
Cho nên, cục diện nếu như còn tiếp tục, cơn nghiện không thể nào áp chế thành
công, mà Karen còn để hệ thống tín ngưỡng gia tộc của mình trở thành nguồn
năng lượng tiếp tế cho nó, như vậy thì hệ thống tín ngưỡng gia tộc mà ông nội
đưa cho mình sẽ biến mất.
Đây chính là sự dung nhập, một giáo hội chính thống trong quá trình phát triển
của nó chắc chắn sẽ thu nạp và dung nhập rất nhiều chi nhánh bên ngoài, có thể
hấp thu các giáo hội khác, cũng có thể hấp thu các gia tộc thậm chí là cá nhân,
sau đó dung luyện phát triển trở thành một hệ thống trong danh sách của mình.
Tấm khiên tròn và thanh đoản đao truyền thừa sâu trong linh hồn của Muri thật
ra chính là ví dụ cho sự dung nhập, tổ tiên nhà Benda hòa tan tín ngưỡng gia tộc
của mình vào trong Trật Tự Thần Giáo, về sau phát triển, được nhận chức vị hộ
vệ trưởng truyền đời bảo vệ các Đại tế tự.
Thứ vất vả lắm mới tách ra ngoài, còn đem gắn trở lại, làm ăn lỗ vốn như vậy,
Karen sẽ không làm.
Nếu thật sự như vậy cũng đã uổng phí công sức của ông nội dành cho mình.
Nữ Thần Ám Nguyệt đứng ở một bên khác của Karen, tay đặt lên trên bờ vai,
lúc này, trên người Nữ Thần cũng xuất hiện một ngọn lửa màu đen.
Khác biệt với ngọn lửa trên người Dis, ngọn lửa này đối với Nữ Thần Ám
Nguyệt nhằm mục đích phân rã.
Cho nên đây chính là vì sao trong mắt người bình thường, bên trong linh hồn có
thêm rất nhiều thứ khác nhau cũng không phải chuyện gì tốt lành, cũng có rất ít
người sẽ cảm thấy hâm mộ chuyện này.
Mười năm đấu tranh gian khổ trong quá khứ của Neo, chính là minh chứng tốt
nhất.
Karen vốn có thể tiến hành trấn an, nhưng đây cũng không phải có nghĩa rằng
bọn chúng có thể thật sự tồn tại chung với nhau.
Mà cùng với ngọn lửa màu đen trên người của Nữ Thần Ám Nguyệt càng ngày
càng lớn hơn, nỗi đau ở chỗ xương sườn trước ngực của Karen cũng càng lúc
càng tăng, giống như từng chiếc xương sườn sắp vỡ tan vậy.
Tình hình nếu lại tiếp tục như vậy, thì dấu ấn mà Nữ Thần Ám Nguyệt để lại
trong linh hồn của Karen, sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, không phải là thay một lớp
áo, mà là diệt trừ tận gốc từ bên trong.
Gông xiềng do Cánh Cổng Luân Hồi tạo ra vào giờ phút này đang dần dần bị
đẩy ra, tất nhiên, khả năng chịu đựng của nó đã đạt đến giới hạn.
Áo Giáp Hải Thần đã hoàn toàn biến mất, đã dung nhập vào trong hình chiếu
màu đen trên người Karen, đã mất đi năng lực chống cự.
Thứ duy nhất có thể duy trì áp chế lại không có lộ ra xu hướng suy tàn rõ ràng
cũng chỉ có pháp thân tín ngưỡng của Thần Ánh Sáng.
Tay của Thần Ánh Sáng đặt trên trán Karen, sức mạnh Ánh Sáng đang không
ngừng mà phóng thích, nhưng lần lượt đều bị ngọn lửa màu đen đẩy trở về,
nhưng khi ngọn lửa màu đen bám vào ở trên người Thần Ánh Sáng thì lại rất
nhanh biến mất, không, càng giống như bị hấp thu, chuyển hóa trở thành năng
lượng cho bản thân, một lần rồi lại một lần, ở chỗ của Thần Ánh Sáng, thì sự
phản kháng và áp chế tạo thành một cái vòng lặp nhỏ.
Điều này khiến Karen không khỏi liên tưởng đến lần trước khi mình hành hình
Vicole, dùng ngọn lửa Trật Tự để linh hồn áp chế khi cơn đói phát tát thì hiệu
quả trở nên vô cùng kém, xem ra, sức mạnh Ánh Sáng là lựa chọn tốt nhất để có
thể áp chế pháp tắc Trật Tự.
Trên thực tế mấy lần trước đó, Karen đều dùng ngọn lửa Ánh Sáng để thiêu đốt
linh hồn của mình nhằm phân tán đi sức chú ý.
Xem ra quan tài mà Alfred chuẩn bị còn phải chỉnh sửa lại, cần phải điêu khắc
một vài trận pháp Ánh Sáng lên trên.
Trong cổ họng Karen phát ra một tiếng gầm nhẹ, trạng thái của anh bây giờ rất
kỳ lạ, rõ ràng anh đang đứng ở trong trung tâm của cuộc tranh đấu này, nhưng
bây giờ anh lại có một loại cảm giác bay bổng, ngược lại cảm thấy mình giống
như một người ngoài cuộc.
Loại cảm giác "Đứng ngoài" này thật ra không có gì đáng tự hào, trên thực tế nó
có nghĩa rằng ý thức chủ thể là mình, đã bị đẩy ra ngoài.
Phần lớn tín đồ khi lạc lối, thật ra đều như vậy, ý thức linh hồn đã bị bản năng
chi phối, bản thân không còn chiếm giữ quyền chủ đạo.
Nếu như cục diện trước mắt không thể giải quyết, như vậy Karen sẽ trở thành
phần phụ thuộc của bản thân mình.
Chủ giáo Dorford ngồi trên ghế vẻ mặt đã chết lặng rất lâu, đầu óc của ông ta đã
không thể nào tiếp tục hoạt động, chỉ cảm thấy cảnh tượng đang diễn ra trước
mặt mình sao lại kỳ huyễn và khó có thể tượng tượng như vậy.
Ông ta thậm chí đã đang hoài nghi, mình có phải đã chết từ sớm rồi, những thứ
mà mình trông thấy chính là huyễn tượng giả dối khi mình đã đọa lạc vào trong
vực sâu của cái chết hay không