Trưởng khu khác phát biểu, từ đầu đến cuối cũng không thấy Karen nhấc tay,
trong lòng của hắn hơi có chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh hắn đã hiểu rõ.
Người trẻ tuổi này, tuổi tác còn không lớn bằng mình, sao có thể duy trì sự bình
thản đến như thế.
Ngay từ đầu Verden còn lắng tai nghe một chút, về sau, ánh mắt không biết vô
tình hay cố ý mà liếc về phía Karen, mặc dù chỗ Karen ngồi ở giữa, nhưng là
hàng thứ nhất phía sau lối đi nhỏ, rất dễ tìm.
Giữa một đám người tuổi tác chú bác, lại có một người trẻ tuổi đang ngồi, mà
người trẻ tuổi này dáng vẻ nhìn còn rất đẹp, muốn không nhìn thấy cũng rất
khó.
"Cái thằng nhóc này..."
Verden liếm môi một cái, đẩy bản kế hoạch trước mặt mình đến trước mặt người
phụ trách thứ hai ở bên cạnh, gõ trang bìa hai lần.
Nhân vật số hai sau khi xem lướt qua, lập tức chỉ tên nói:
"Phía dưới, mời Trưởng khu đại khu thành phố York phát biển."
"Vù!"
Trong chốc lát, ánh mắt toàn trường cũng bắt đầu tìm kiếm, sau đó đều đổ dồn
vào trên người Karen.
Mặc dù mọi người đang ngồi phía dưới, không có khả năng lại dám dùng tinh
thần để thăm dò nghe lén mấy vị ngồi phía trên tán gẫu, nhưng động tác của
những nhân vật lớn ngồi ở trên kia, phía dưới nhìn thấy rất rõ ràng.
Động tác của Người Cầm Roi, động tác của nhân vật số hai, và gọi tên vừa nãy,
lại liên tưởng đến trước đó không lâu Người Cầm Roi từng triệu kiến riêng
Karen, rất khó để không khiến người ta sinh ra cảm giác hội nghị ngày hôm nay
đã được sắp xếp sẵn.
Karen cũng không ngờ tới lúc này còn gọi tên phát biểu, không không còn cách
nào khác, bản kế hoạch đều đã được nộp lên, nếu còn đứng dậy nói một và lời
xã giao khách sáo, ngược lại là đang cố ý tỏ vẻ giận dỗi với lãnh đạo phía trên.
Những thứ như đạo lý đối nhân xử thế, chỉ có thể dùng trong âm thầm, bởi vì
trong trường hợp công việc chính thức thì nó cũng không thể lộ ra ngoài ánh
sáng.
Karen đứng người lên, nhân viên công tác hiện trường hội nghị đưa loa phóng
thanh đến trước mặt Karen, Karen nhận lấy, mở miệng nói:
"Việc tập hợp, huấn luyện và trang bị của Đoàn dân binh đại khu thành phố
York đã hoàn tất, lập tức có thể tiến vào chiến trường Hoang Mạc."
…
Hội nghị kết thúc, đám người tan cuộc, mặc dù bây giờ bụng mọi người cũng đã
đói kêu vang, nhưng vẫn dừng lại trên quảng trường nói chuyện, người có kinh
nghiệm đã sớm để nhân viên tùy tùng tự mang thức ăn nước uống theo, một
đám Trưởng khu bắt đầu cùng nhau ăn giống như là ăn cơm dã ngoại lúc đi đạp
thanh.
Richard càng chuyên nghiệp hơn, cậu ta chạy đến chỗ xe ngựa, để Connor vốn
vẫn ở trong xe ngựa làm bài tập khiêng một cái thùng to đến, mở ra, bên trong
đều là hộp giữ nhiệt, Connor lấy ra rồi mở nắp, từ thức ăn đến món canh lại đến
đồ ngọt, cái gì cần có đều có, phục vụ theo dây chuyền.
Không chỉ có như thế, Richard lập tức bắt đầu phân phát đồ ăn, quan hệ thân
thiết một chút, có tiếp xúc trên công việc với Karen thì mời người ta tới cùng
ăn, quan hệ xa một chút, giá trị đầu tư không lớn bằng thì chủ động đưa một
phần điểm tâm đến.
Đây không phải là đang nịnh hót, một vài thời điểm, ngươi sẽ phải phân biệt đối
xử như vậy, bởi vì đổi xử bình đẳng cũng sẽ có nghĩa là… không có bạn bè.
Trưởng khu đại khu Dinger, Scarlett chủ động đi tới, xem bộ dáng là muốn nói
chuyện với Karen, nhưng cô ta vừa chuẩn bị mở miệng, những người khác xung
quanh nhao nhao đứng dậy tránh ra, thì ra là Miegel, thư ký của Người Cầm Roi
chủ động đi tới.
Chức vị của hắn, có thể nói là thấp nhất ở đây, nhưng tất cả mọi người đều vô
cùng tôn kính hắn.
Miegel trước hết cúi người, nhìn xem mấy món ăn, cười nói: "Trưởng khu
Karen chuẩn bị thật là thịnh soạn nhỉ."
"Đúng vậy."
"Vừa nãy ta cũng giật nảy mình."
"Ha ha, đây là lần đầu tiên trông thấy có người chuẩn bị thịnh soạn đến như
vậy."
Một câu nói của thư ký, dẫn đến một đám Trưởng khu ở bên cạnh phụ họa nói
theo.
Karen đáp lại nói: "Lúc trước khi làm nhiệm vụ bảo an ở đại khu, mục tiêu được
bảo vệ đi họp bị đói đến nỗi sợ, nhờ đó cũng thành thói quen."
"A, thì ra là như thế, mời đi theo ta."
"Được rồi."
Miegel quay người đi ra ngoài, Karen đi theo hắn cùng đến bên cạnh một cái xe
ngựa.
Miegel mở cửa xe ngựa ra, làm một cái động tác tay "Mời" Karen.
Karen lên xe ngựa, Miegel đóng cửa lại.
Qua khoảng chừng nửa giờ, Miegel mở cửa xe ra, Karen xuống xe ngựa.
Miegel cười nói: "Trưởng khu Karen, ta nhớ không lầm, ngươi còn thiếu ta một
bữa cơm nhỉ?"
Karen đáp lại nói: "Không, là hai bữa."
"Ha ha, tốt, ghi sổ lại, đến lúc đó khi ta đòi nợ, ngươi cũng phải chuẩn bị kỹ
càng."
"Bạn bè tới dùng cơm, nào cần phải chuẩn bị trước."
"Ừm, ta thích câu nói này."
Miegel mở cửa xe, lên xe ngựa, chỉ chốc lát, xe ngựa lái đi.
Karen trở lại chỗ đang liên hoan khi trước, không khí vốn đang náo nhiệt, trở
nên hơi có chút yên tĩnh, ánh mắt của các vị Trưởng khu ở xung quanh nhìn về
phía Karen, cũng rõ ràng mang theo hàm ý đặc biệt.
"Chư vị, ở đại khu ta còn bận nhiều việc, xin cáo từ trước."
"Được rồi, có việc thì đi trước đi."
"Trưởng khu Karen, lần sau gặp lại."
"Công vụ quan trọng, chúng ta hiểu mà."
Sau khi chào tạm biệt đám người, Karen ngồi lên xe ngựa của mình.
Vừa lên xe, Richard đã tò mò mà hỏi thăm: "Karen, Người Cầm Roi gọi anh
đến để bàn riêng chuyện gì thế?"
"Người Cầm Roi đã đi từ sớm, thư ký là dựa theo lệ cũ mà ở lại sắp xếp hội
nghị tan cuộc."
"Vậy ở trong xe ngựa… "
"Trong xe ngựa không có người, ta ngủ một giấc ở trong đó."