của Pall chính là đưa anh đến vị trí Thần mục càng nhanh càng tốt, sau đó đột
phá lên cấp bậc thẩm phán.
Nhưng ngay cả Pall cũng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Bản thân Karen cũng không ngờ được;
Hơn nữa, lúc này đây, anh đã hoàn toàn tập trung, chỉ đắm chìm trong nhận thức
này.
Anh đã nhắm mắt nhưng "đôi mắt" lại đang mở ra;
Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy, chẳng lẽ là hồ nước của anh đang
chảy ra ngoài sao?
Karen đã liên tục thử nghiệm "Chiếc thương của trừng phạt" hơn một tuần, sớm
đã không còn lạ lẫm với trạng thái "nước chảy" này, thậm chí, sau khi cảm nhận
thấy không có cảm giác trán bị va chạm, mũi bị toạc máu, lại thấy trong lòng an
tâm hẳn.
Vì anh biết rõ hồ nước của anh rất rộng và sâu, nếu chỉ là nước chảy bình
thường thì có thể chảy rất rất lâu.
Lúc này, "thế giới" trước mắt Karen là hai màu xám và trắng;
Thứ anh nhìn thấy đầu tiên chính là bản thân mình, anh đang ngồi ở bậc thềm,
nhưng trên người có một sợi tơ đang bò ra ngoài.
Một sợi tơ màu xám bò ra đầu tiên, nó bắt đầu vươn ra rất xa, chỗ đầu tiên nó
chạm tới là một công nhân đang bận rộn trong phòng biểu diễn.
"Việc này cũng không khó."
"Đúng, nếu không có mấy gã đội tóc giả màu trắng trên đầu kia thì việc này làm
nhàn hơn hẳn rồi."
"Nghe nói ông chủ của gia tộc Ellen vừa ra mặt đuổi bọn họ đi rồi."
"Hahaha, đuổi đi rồi thì tốt. Hôm nay, chúng ta có thể hoàn thành công việc này
trước khi mặt trời lặn rồi, sáng mai chúng ta không cần phải dậy sớm lái xe đến
trang viên Ellen trước bình minh nữa, vậy là chúng ta có thể ngủ một giấc thật
ngon rồi."
"Đúng vậy, hôm nay kết thúc công việc, chắc sẽ có thể kết toán tiền lương rồi.
Tiền công trình của nhà Ellen luôn được rất giải quyết nhanh chóng, sẽ không bị
chậm trễ đâu."
"Làm nhanh đi, tập đoàn Ellen mà phải nợ chúng ta mấy đồng lương này sao?
Nực cười."
Một nhóm công nhân đang làm việc trong phòng biểu diễn, sợi tơ xám kéo dài
từ Karen quấn quanh từng người họ, nhưng họ không hề nhận ra.
Sau khi sợi tơ quấn quanh hết mọi công nhân, nó lại tiếp tục hướng ra ngoài.
Bên ngoài phòng biểu diễn, một nhóm người hầu nam đang bày biện lại các bồn
hoa.
"Cứ dùng luôn hoa cỏ trồng trong trang viên cho tiện, không cần vận chuyển từ
bên ngoài vào nữa."
"Đúng đấy, mấy loại được vận chuyển từ bên ngoài vào luôn không đạt tiêu
chuẩn, chuyển ra chuyển vào rất phiền phức."
"Đám hoàng thất kia còn nói muốn chọn hoa đặc biệt cơ, haha, tại sao bọn
chúng không đưa thân vương điện hạ về hoàng cung làm tang lễ luôn đi?"
"Đây gần như là vinh dự của giới quý tộc, được đảm nhận một lễ tang cho gia
đình hoàng gia đấy."
"Tôi không phải là quý tộc, không thể tận hưởng loại vinh dự này đâu."
"Đúng, nhưng mà những bông hoa này được chuyển qua đây thì sau đám tang,
chúng ta có phải chuyển lại không?"
"Chắc là không đâu nhỉ? Nhưng chắc chắn phải phải sửa lại thảm cỏ ở mấy chỗ
đó."
"Haiz, nhiều việc thật."
"Các người còn muốn tiếp tục phàn nàn bao lâu nữa, thân là những người hầu
của gia tộc Ellen, nhiệm vụ thiêng liêng của chúng ta là duy trì vẻ đẹp của trang
viên Ellen!"
"Vâng, thưa quản gia."
"Vâng, thưa quản gia."
Sợi tơ màu xám quấn quanh những người hầu nam, sau đó tạo thành một vòng
tròn lớn và tiến vào lâu đài.
"Những đồ bạc này phải được lau cẩn thận, để còn dùng cho tang lễ."
"Đĩa ăn tối cũng phải được lau sạch để còn dùng cho tang lễ."
"Ngoài ra, trong lâu đài cổ không được có bất kỳ ngõ cụt nào. Bệ hạ rất có thể
sẽ ở lại trang viên vào ngày diễn ra tang lễ. Chúng ta không được đánh mất lễ
nghi, khiến ông chủ khó xử và khiến gia tộc Ellen mất mặt!"
Trong lâu đài cổ, tất cả những người hầu gái đang làm việc chăm chỉ, những sợi
tơ xám đâm xuyên qua tất cả cơ thể của bọn họ.
Cuối cùng, sợi tơ lại trở lại cửa, và nhập vào cơ thể Karen.
Những người này đang làm những việc theo lệnh của ta, chuẩn bị tang lễ, chuẩn
bị đón nữ hoàng bệ hạ xuống giường.
Ta đưa ra các yêu cầu cho họ, ta đưa ra các quy tắc và những gì họ đang tuân
theo là Trật tự do ta đặt ra.
Karen cau mày, trong tiềm thức, anh rất muốn nói là đúng, bởi vì dòng chảy của
những sợi tơ xám đã xác nhận câu nói đó.
[Trật tự chính là: những gì ta đặt ra, và các người bắt buộc phải tuân theo.]
Nhưng bản năng Karen cảm thấy có điều gì đó không ổn, có lẽ đây là một câu
trả lời có thể ứng phó với Thần, nhưng nó không thể chứng thực nội tâm của
anh.
Họ làm những gì ta muốn họ làm, nhưng những người công nhân làm điều đó vì
tiền lương, còn những người hầu làm điều đó vì vinh quang là một phần của
trang viên Ellen.
Ngay cả khi không có ta, họ vẫn bước đi, bởi vì sự xuất hiện của ta, họ đã thay
đổi hướng đi hiện tại, nhưng sự xuất hiện của ta cũng có thể là một trong những
bước đi hàng ngày của họ.
Mọi thứ của Thần đều là tối cao, và những lời của Thần cũng giống như sự xoay
vần của mặt trời và mặt trăng.
Nhưng đối với một số người, biện chứng gần như là một dấu vết khắc sâu trong
biển tâm thức.
Ngay cả khi anh đang đối mặt với Thần!