"Không đúng, lạc đề. Ngươi mau trả lời ta nhanh, nếu không, ta nhai ngươi
đấy!"
Auggie đưa tay bóp lấy cổ Karen, giơ Karen lên.
Ở trong không gian ý thức, Karen từng đối mặt với rất nhiều linh hồn hùng
mạnh, nhưng đối mặt với cơ thể mạnh mẽ, đây còn là lần đầu tiên.
Rốt cuộc, trước khi Rylisa thức tỉnh ở thế giới trong Cổng, mình đã trốn thoát.
Mà trước mắt, đối mặt mình, là một con rồng thật sự, cho dù bây giờ cô ta lại
trông "Giống như là" một con người.
Khi ngươi bị một con rồng đến gần, tay của nó đã chạm vào cơ thể của ngươi,
thường thường có nghĩa rằng ngươi đã thua, nếu có đủ khoảng cách mà nói,
Karen cảm thấy mình còn có thể có cơ hội nhích người được mấy lần.
"Thưa ngài, bây giờ ngài tốt nhất nên tỉnh táo một chút."
"Lòng hiếu kỳ của ta rất lớn, ngươi không nói cho ta, vậy ta nhai đầu ngươi, sau
đó báo cáo là trên đường đuổi theo sát thủ ngươi đã ngoài ý muốn bị sát thủ giết
chết, ha ha ha, ngươi cảm thấy ta có thông minh hay không?"
"Sát thủ tới nhà của ta vốn chính là muốn giết ta, ngài đang giúp sát thủ làm
việc."
"A, đúng nhỉ."
Auggie thật sự buông lỏng tay ra, Karen khôi phục tự do, sau đó yên lặng kéo
giãn ra một chút xíu khoảng cách.
"Thật đúng là không thể dùng cái chết để uy hiếp ngươi, nhưng ta lại không
muốn cầu xin ngươi, thật khó chịu cũng thật khó nghĩ."
"Thưa ngài..." Karen vừa đưa tay xoa xoa cổ của mình vừa nói, "Lúc ngài trông
thấy Con Mắt Trật Tự kia, con mắt kia chắc chắn cũng đã nhìn thấy ngài, cho
nên, nếu như người đó muốn để ngài biết thân phận của mình, người đó sẽ nói
cho ngài biết."
Nhà Inmerais hiện tại là một trong những điều cấm kỵ tối cao của Trật Tự Thần
Giáo, bao gồm cả Rasma đang ở lại phố Mink, bọn họ đều là "Bí ẩn", không
thích hợp để Karen nói ra, trừ phi bản thân Rasma nguyện ý.
"Ngươi thật sự là nói một lời nói nhảm rất có đạo lý, nhưng ta vẫn muốn biết, có
lẽ, ta có thể phá luật, dù sao Người Cầm Roi cũng không biết là ta giết ngươi,
về phần Thần Giáo bên kia sẽ có ảnh hưởng gì, hình như ta cũng không để ý
cho lắm.
Ta thậm chí cảm thấy, Trật Tự Thần Giáo càng loạn, cơ hội để ta ra ngoài hít thở
không khí càng nhiều."
"Ngươi dám!"
Một âm thanh, vang lên từ hướng trên đỉnh đầu của Auggie.
Auggie ngẩng đầu, thứ tiếp đón cô ta là một cái đế giày.
"Ầm!"
Auggie bị đạp một cái văng xuống thung lũng phía dưới, như hóa thành một vệt
sao băng, cơ thể dính vào trong lòng núi.
Phải biết rằng cô ta thế nhưng là một con rồng, Karen thật không nghĩ tới, lại có
người có thể sử dụng phương pháp đơn giản và thô bạo như vậy, đạp bay một
con rồng.
"Hô... Thật sự là khó có thể tưởng tượng."
"Khó có thể tưởng tượng cái gì?"
Một cái bóng đen từ từ rơi xuống, đứng ngang cùng với Karen. Mặc dù che đậy
dáng người và âm thanh, nhưng Karen vẫn có thể nhận ra đây là ai, ừm, cả cái
khu vực này, ngoại trừ ngài Rasma, còn có thể có ai làm được như vậy?
"Cô ta là một con rồng."
"Ta biết, từ rất lâu, thì cô ta đã đi theo Verden." Rasma có chút nghiêng đầu,
"Ngươi chưa từng thấy ông nội ngươi đánh nhau à?"
"Đã từng... Nhưng cũng không tính là từng thấy."
"A, là ông nội ngươi đánh nhau càng ưu nhã hơn phải không, hắn có thể phóng
ra một chiêu Cấm chú mà rất nhiều người cả một đời theo đuổi cũng không thể
làm được để tạo ra hiệu quả của một Thuật Thanh Tẩy;
Sau đó ho khan vài tiếng, ra hiệu rằng hắn sử dụng Cấm chú cũng có gánh nặng
và trả giá."
"Nhưng ta cảm thấy ngài càng có khuynh hướng về cảm xúc hơn."
"Cảm xúc?" Rasma dừng lại một chút, "Vậy ta hỏi ngươi, bộ dạng lúc ta và ông
nội ngươi đánh nhau, ngươi thích người nào hơn?"
"Ta cảm thấy ông nội ta không bằng ngài."
"Ngươi lại dám gạt ta."
Karen mỉm cười.
Một khoảng thời gian trầm mặc và không khí kìm nén đáng sợ qua đi:
"Ha ha ha."
Rasma cười.
Ông ta rất muốn nhịn, nhưng nhịn không được.
Nếu như nói đêm nay Mason nói tìm được cảm giác quen thuộc của cha hắn
trên người mình, là một sự mừng thầm đối với Rasma, vậy thì "Lời nói dối"
nịnh nọt ngay thẳng không chút giấu diếm nào của Karen... Thật sự trực tiếp
chạm đến trái tim của ông ta.
Ông ta biết là nói dối, nhưng ông ta vẫn cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì những người khác, vốn không thể nào hiểu được, vào lúc ông ta tuổi trẻ
đầy nhiệt huyết và lòng hăng hái, bị ánh sáng của tên kia chèn ép thảm thương
đến mức nào.
Tựa như là ánh trăng trên đỉnh đầu vào lúc này, mọi người cuối cùng sẽ theo
phản ứng tự nhiên mà ngẩng đầu nhìn mặt trăng trước, sau đó mới tiện thể đếm
xem có bao nhiêu ngôi sao, ngôi sao cho dù có sáng lấp lánh dường nào cũng
làm nền cho mặt trăng
Người vừa biết Rasma lại vừa biết Dis, vốn cũng không nhiều, bởi vậy, cho dù
là lời nói hư giả như vừa nãy cũng là lần đầu tiên mà Rasma nghe được.
"Ngươi tại sao không lo lắng mà nói cho ta, đằng trước còn có một chuyện rất
quan trọng cần xử lý?"
Karen hồi đáp: "Ta tin tưởng rằng ông nội ta đã có phân thân, vậy ngài chắc
chắn cũng là có."
Khi Rasma xuất hiện ở trước mặt mình, Karen đã rất rõ ràng, Pall bên kia không
có nguy hiểm, bởi vì một con mắt to như thế treo trên cao, Rasma không có khả
năng không chú ý tới Pall.
Cho dù ông ta không chú ý, ông nội cũng sẽ chú ý tới.
Ông nội dù ngủ say, nhưng ánh mắt vẫn luôn trông coi cho người nhà, mà bây
giờ, xem như mình đã về nhà, nơi này, cũng là nhà của Pall.
Mặc dù Pall và Dis không có thân cận giống như mình, dùng lời mà Pall nói, là
Dis từ nhỏ đến lớn, vốn cũng không cần nó chỉ đạo, mà trong lúc Pall còn
không kịp mở miệng nói một câu cảm khái: A, bé Dis của ta, cậu đã lớn lên.
Độ cao của Dis, đã vượt qua đỉnh cao nhất của Pall.
Nhưng mà cũng không cách nào phủ nhận là, trong lòng Dis, từ lúc thơ ấu đến
khi trưởng thành rồi đến kết hôn lại sinh con cuối cùng nuôi dưỡng cháu trai,
trong những ký ức này, đều sẽ có bóng dáng của một con mèo đeo
Mặc dù Pall họ Ellen, nhưng trong lời nói quen thuộc của Pall là: Nhà Inmerais
chúng ta.
Dis đã từng cảnh cáo Trật Tự Thần Giáo, nếu như người nhà của mình gặp phải
sự xâm nhập của lực lượng giáo hội, như vậy Trật Tự Thần Điện, sẽ phải nghe
thêm hai tiếng nổ tung.
Người nhà ở đây, không chỉ có riêng mỗi Karen.