Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rasma giơ tay lên, muốn búng tay một cái.

Sau khi ông ta búng tay thì tất cả mọi thứ xung quanh đều sẽ ngưng đọng lại,

nhưng mà do dự một chút, ông ta vẫn không làm như thế, mà là đứng người lên,

gọi Mason:

"Này, Mason, hồi nãy ta có đi ngang qua nhà, hình như nghe thấy Mary đang

tìm ngươi, có phải là có khách hàng không?"

"Thật sao? " Mason sửng sốt một chút, chuẩn bị đẩy xe lăn của cha mình trở về.

"Hôm nay thời tiết tốt như vậy, nên đi dạo và hít thở không khí một chút, để ta

đưa ngài Dis tản bộ, tiện thể nói một chút giáo lý cho ông ấy nghe, hi vọng ông

ấy có thể sớm ngày khôi phục mà tỉnh lại."

Đối với Cha xứ Rasma, Mason cũng tin tưởng, quan hệ hai bên từ sớm cũng rất

hoà hợp, mình cũng thường xuyên đến giáo đường tìm ông ta để uống rượu,

cũng không biết vì sao, mỗi lần mình mời ông ấy đến nhà làm khách thì Rasma

đều sẽ từ chối, cho dù đi ngang qua trước nhà cũng chưa từng bước vào cổng.

"Vậy thì làm phiền ngài, Cha xứ Rasma, ta trở về trước một chút, sau đó sẽ tới

đón cha ta.”

"Không vội, ngươi cứ từ từ đi."

Sau khi Mason rời đi, Rasma đi tới sau lưng Dis, hai tay nắm tay đẩy xe lăn, từ

từ cất bước đẩy Dis dọc theo bờ sông.

"Dis, ta rất quen thuộc với mỗi một người trong nhà của ngươi, ta cũng có thể

nhận thấy rõ rằng, chấp niệm đối với gia đình, sở thích và sự hưởng thụ trong

lòng ngươi rốt cuộc là vì cái gì.

Ta có thể hiểu được ngươi, mặc dù chính ta cũng không phải là rất nhiệt tình với

nó.

Cho tới nay, ta đều không nghĩ tới chuyện kết hôn, cũng không cân nhắc đến

việc lập gia đình, nguyên nhân cũng không phải bởi vì mẹ của ta mà khiến ta có

cảm giác tiêu cực gì đối với "Gia đình"…trên thực tế, mặc dù khi còn nhỏ ta

chưa từng có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng chờ đến khi đã có tuổi, mỗi lần

nhớ lại quá khứ, luôn luôn cảm thấy ngọt ngào.

Mẹ của ta ấy, lúc nào thì cũng sẽ mắng ta một câu "Không biết là nghiệt chủng

của ai", sau đó đem số tiền kiếm được trên giường sau khi thua không còn thừa

lại bao nhiêu ở trên chiếu bạc vốn dùng để mua thuốc lá ném cho ta, để cho đứa

nghiệt chủng này mua kẹo ăn.

Sau nửa đêm, bà ấy lên cơn thèm thuốc, không có thuốc lá, bà ấy sẽ rất bực bội

mà mắng ta.

Còn ta thì vừa ngồi cười vừa liếm láp giấy gói kẹo.

Bà ấy mất sớm, lúc ấy cũng đã bị bệnh rồi, sức khỏe không tốt, không có tiền

chữa bệnh, cơ thể thì càng ngày càng tệ, khách hàng thì càng ngày càng ít, tiền

cũng càng ngày càng ít, cứ như vậy mà tuần hoàn một cách ác tính.

Trước khi chết, bà ấy sờ đầu của ta, nói rằng mạng của ta tốt, không biết ai là

cha mình, nhưng ít nhất có thể xác định rằng ta là chui ra từ bụng của bà ấy.

Bà ấy còn nói bà ấy không có lỗi với ta, bởi vì bà ấy vốn cũng không chuẩn bị

kỹ càng để làm một người mẹ, bà ấy bị ép buộc, cũng rất bất đắc dĩ, mơ mơ hồ

hồ.

Bà ấy còn nói khi ấy vốn là muốn học theo những chị em đồng nghiệp kia,

không cẩn thận mang thai mà không phá thì sinh xong tìm một chỗ vứt đi, hoặc

là dứt khoát tìm cái rãnh nước rồi ném xuống.

Bà ấy nói đã từng ném ta đi, nhưng lại kiếm về; bà ấy đã từng vứt ta xuống rãnh

nước, nhưng lại mò ta lên rồi mang về tắm rửa.

Trước khi chết bà ấy đã nói rất nhiều, giọng nói càng lúc càng nhỏ, đợi đến khi

giọng nói của bà ấy đã hoàn toàn biến mất, ta biết, cái "nhà" kia của ta đã không

còn.

Ta vẫn nhớ kỹ câu nói cuối cùng của bà ấy: Nghiệt chủng à, phải sống cho tốt.

May là ta gặp được một vị thần quan, đưa ta đi, ta vào giáo, cuối cùng, ta xem

Thần Giáo như nhà của mình.

Dis, không phải ta nói ngươi không trung thành với Thần Giáo, mà là đối với ta

mà nói, Thần Giáo, là tất cả của ta.

Ta so sánh Thần Giáo như mẹ của ta,

Nó thật có quá nhiều đặc điểm tương tự với mẹ ta, ha ha."

Dis vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, không có bất cứ sự hồi đáp nào lại những lời

lải nhải liên miên của Rasma.

Lần mà Dis có phản ứng nhất, lúc đó ngón tay run rẩy nâng lên, vẫn là khi

Karen và Auggie tới gần thành phố La Giai, khiến cho Rasma ra tay đi giải

quyết vấn đề sát thủ; lần trước, thì là lúc Karen tiến vào hang động ô nhiễm.

"Theo lý thuyết, tuổi tác của hai chúng ta đều lớn rồi. Nhưng trên thực tế, tính

đến tuổi thọ có thể được tăng thêm mà sau khi ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách

trở thành Trưởng Lão Thần Điện, ta và ngươi, thật ra cũng chỉ tương đương

mấy thằng nhóc hai mươi tuổi.

Bỗng nhiên chúng ta lại rất trẻ trung, nhưng thứ trẻ tuổi này hình như cũng

không quá nhiều ý nghĩa, bởi vì chúng ta cũng không thể sống một cách nhiệt

huyết như lúc trước.

Ta không có khả năng lại giống kiểu trước đây, nổi nóng bực bội với ngươi,

mấy ngày mấy đêm đều ngủ không yên, nhìn vào gương nhìn thấy đôi mắt đầy

tơ máu mà tự cổ vũ chính mình.

A, chắc ngươi cũng chẳng biết đến, cho dù ngươi biết thì cũng sẽ không để ý,

dù gì thì lúc ấy chắc chắn ngươi cũng đã quen rồi.

Ngươi quen với việc trở thành tia sáng chói mắt nhất trong đám người, ngươi

nào có chú ý tới có ánh nhìn ghen ghét không cam lòng gần như sắp nổi điên

của người khác đâu?

Thật xin lỗi, hôm nay nói nhảm hơi nhiều, vậy bây giờ nói chuyện nghiêm túc

đi.

Ta cảm thấy ta đã sắp rồi, mảnh vỡ Thần cách, trước lúc ngưng tụ ra mảnh vỡ

Thần cách, sau khi bắt đầu ngưng tụ thì lại có cảm giác … ừm, hình như cũng

chỉ có thế mà thôi.

Cái tiến trình này, ta tiến hành rất ổn, dù sao cũng không thể so sánh với "Thiên

tài" trong "Thiên tài" như ngươi, nói ngưng tụ thì ngưng tụ ra ngay.

Ta chỉ có thể thông qua biện pháp đần độn, cầm bút vẽ, từ từ tô lại từng nét một,

giống như là khi lợp nhà, từ lúc bắt đầu nền tảng, chờ đến khi xây dựng xong thì

sẽ hoàn thành."

Trong vô số tháng năm, không biết bao nhiêu thiên tài cả đời cũng không thể

ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách, cả đời vô duyên với Thần Điện, mảnh vỡ Thần

Cách đối với bọn hắn mà nói càng giống như là sự ban ơn nhờ lọt vào mắt xanh

của Thần.

Rasma so sánh quá trình ngưng tụ mảnh vỡ Thần Cách với lợp nhà, ví von kỳ

tích mà Thần ban tặng này như là một công trình, điều này trên khía cạnh nào

đó cũng đã thể hiện ra sự đáng sợ của Rasma.

Một vị tiên hiền của Nguyên Lý Thần Giáo cũng đã nói: Thiên tài thật sự là như

thế nào? Bọn họ nguyện ý nỗ lực dành thời gian và công sức đi làm một

chuyện, sau đó có thể hoàn thành chuyện này.

"Dis, ta rất tò mòi, ngươi thật sự hiểu rõ đứa cháu này của mình sao?

Được rồi, có lẽ đối với ngươi mà nói, tình yêu thương dành cho cháu trai có thể

để ngươi không thèm đếm xỉa đến lợi ích và sự an toàn ổn định của Thần Giáo,

nhưng ta, không làm được.

Ngươi muốn bảo vệ nhà của ngươi, ta cũng muốn bảo vệ nhà của ta.

Tiếp tục chờ đi, chờ đến khi mảnh vỡ Thần cách ngưng tụ thành công, ta sẽ ra

tay.

Ta muốn rời khỏi nơi này, ta muốn đi tìm đứa cháu nội kia của ngươi, ta muốn

lột da của hắn, rút linh hồn của hắn ra, nhìn kỹ xem hắn rốt cuộc là thứ gì.

Ta thật sự rất muốn biết, ở trong Nghi Lễ Đón Thần đã từng xảy ra ở thành phố

La Giai kia, rốt cuộc ngươi đã trả giá thứ gì, đồng thời, ngươi đã tiếp dẫn thứ

kinh khủng gì xuống.

Chờ đến lúc đó, cách duy nhất để ngươi có thể phá vỡ được cục diện cũng chỉ

có một."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK