Ukunga cứ vẫn quỳ ở nơi đó như không nghe thấy gì, bờ môi trắng bệch, mồ
hôi lạnh chảy ra.
Có thể để cho một vị Trưởng Lão Thần Điện biểu hiện ra thần thái "Nhân cách
hóa" như thế đã đủ để thấy rằng nội tâm của hắn kinh hãi dường nào.
Thật ra Ukunga khác biệt với DeCarloster và Protaras.
DeCarloster từng trải qua biết bao cực khổ để cuối cùng nhìn thấy được Thiên
Đường trước khi chết, chẳng lẽ hắn không biết con đường nối liền thiên đường
là bị Chủ Thần nhà mình đánh gãy sao? Cho dù ngay từ đầu không biết nhưng
sau khi điều tra sâu thì cũng sẽ hiểu rõ. Nhưng là một nhà thám hiểm, hắn vẫn
chấp nhất với tinh thần thám hiểm của mình;
Protaras từng dẫn dắt Trật Tự Thần Giáo chiến thắng cuộc đối kháng với Ánh
Sáng, hoàn thành việc xác định kỷ nguyên Trật Tự, sau khi thức tỉnh thì càng ra
tay với Karen nhằm ý đồ đưa Thần về trên trời;
Nói cho cùng thì trong nội tâm của bọn hắn là sự kiên định tín ngưỡng bản thân.
Trái lại với Ukunga, cả đời trông như rất "Phản nghịch", thật ra giống như là tên
lưu manh tự nhận mình rất có phe phái trong trường học, toả ra một loại cảm
giác rất ngây thơ.
Cả đời của hắn cũng chẳng đi ra khỏi nơi này, vẫn luôn vòng quanh ở trong.
Cho nên, cảm giác của hắn đối với Thần là cực kỳ chất phác thuần túy, ngoại trừ
sự rung động thì cũng chỉ có sự rung động.
Không còn cách nào khác, Karen chỉ có thể ngồi xuống trên đồng cỏ.
Ukunga thấy thế thì cơ thể càng run rẩy dữ dội hơn, giống như là một con mèo
con bị hoảng sợ.
Karen im lặng nói: "Này, ngươi có thể bĩnh tĩnh một chút được hay không?”
Ukunga lắc đầu: "Chủ, việc này quá khó khăn."
Hắn bỗng nhiên hiểu ra những lần mà Neo ám chỉ, nhất là lúc mình không chút
kiêng kỵ mà sử dụng xưng hô “thân thiết” với Karen, tên Neo kia luôn luôn nở
một cười đầy ẩn ý sâu xa.
Thì ra tên kia đã biết bí mật này từ sớm mà vẫn nhìn mình biểu diễn.
Karen đưa tay vỗ vỗ bả vai Ukunga, an ủi: "Được rồi, chúng ta là bạn học, là
bạn cùng phòng, cũng là bạn bè, ngồi đi.”
Ukunga cẩn thận từng li từng tí nhích người đến, đổi quỳ thành ngồi.
"Sau đó ta phải đi một chuyến đến Luân Hồi Cốc, có thể xin phép cho một vị
Trưởng Lão Thần Điện đi theo bảo vệ, ngươi đi theo cùng ta chứ.”
"Được rồi, chủ…”
"Vẫn giống như trước kia mà gọi ta Karen đi, chúng ta đều có thể tự nhiên hơn
một chút."
Ukunga lập tức nở một nụ cười rất "Tự nhiên": "Được rồi, Ka … Karen."
Karen ngửa người ra sau, nằm lên trên đồng cỏ, hai tay đan lại đặt đằng sau ót,
nhắm mắt lại.
Ukunga vẫn duy trì tư thế ngồi như trước, lúc này suy nghĩ trong nội tâm của
hắn hết sức phức tạp.
Híp mắt được khoảng chừng một tiếng, Karen đã nghỉ ngơi xong mở mắt ra,
đứng người lên.
Ukunga lập tức đi theo, bộ dáng chân tay luống cuống.
"Chủ … Karen, ta có rất nhiều nghi vấn."
"Bây giờ cũng đừng hỏi, về sau sẽ có người chuyên giải đáp cho ngươi biết."
"Được, Karen." Ukunga lập tức gật đầu.
"Bây giờ ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, thân phận của ta nhất định phải giữ bí
mật thật nghiêm."
"Đúng, ta đã rõ, ta nhất định sẽ thề sống chết bảo vệ bí mật của chủ.”
"Ta không phải trào phúng mà ta chỉ nói một câu thật lòng, ta vẫn ưa thích cái
bộ dáng tuỳ tiện trước đây của ngươi hơn.”
"A, a, cái kia, cái này…”
Karen đưa tay vỗ vỗ bả vai Ukunga, thở dài nói:
"Ngươi tranh thủ thời gian mà thích ứng đi, cho dù trong nội tâm không thích
ứng được, thì ít ra cũng phải diễn cho tốt."
Karen quay người đi xuống dưới sườn núi, Muri lập tức lái xe nhích lại gần.
"Bộ trưởng, ngài đã nói cho hắn biết?”
"Ừm, mặc kệ như thế nào thì hắn cũng không có vấn đề gì trên phương diện
tính ngưỡng, mà chuyện của DeCarloster và Protaras cũng không có khả năng
giấu được hắn.
A, đúng rồi, Muri, thông báo cho bà Molly rồi sao?"
"Bộ trưởng, đã dựa theo dặn dò của ngài, để bà Molly đi báo cho Rasma có thể
rời khỏi phố Mink, nhưng câu trả lời của bà Molly đó là Rasma cũng không
muốn rời đi."
"Ừm?"
"Thuộc hạ cảm thấy, khi thân phận Tiranus của Đại tế tự được xác nhận và ba vị
Kỵ Sĩ cũng hậu thuẫn cho ngài thì Rasma cũng đã tháo gỡ được những khúc
mắc đối với ngài."
Nếu như ngay cả Tiranus và ba vị Kỵ Sĩ đều không thể phát giác thân phận đặc
thù của Karen, như vậy chỉ còn lại một lời giải thích duy nhất đó là "Mình bị
mù".
"Vậy bây giờ Rasma làm gì ở phố Mink?"
"Nghe nói là xế chiều mỗi ngày đều đúng giờ đi tìm lão gia Dis và ngài Hoven
để uống trà."
Karen nhẹ gật đầu: "Vậy thì cứ như thế đi, đoán chừng đây cũng là cuộc sống
mà Rasma ưa thích."
Lúc trước Rasma là không buông bỏ được trách nhiệm, hiện tại, hắn không còn
trách nhiệm, mà nói trên một góc độ khác thì thật ra Rasma rất giống với ông
Hoven, cũng là người ngưỡng mộ ông nội.
Lúc này, Ukunga lên xe ngựa.
Hắn dành ra một chút thời gian để ngẩn người ở trên sườn núi, bình tĩnh cảm
xúc lại, sau đó đi bộ đến nơi này, hắn chưa quên mất chuyện mình có thể bay
hay dịch chuyển trong một khoảng cách ngắn mà là để cố ý trì hoãn thêm một
hồi để cho bản thân yên tĩnh một chút.
Muri nhìn thoáng qua Ukunga sau hỏi: "Bộ trưởng, trực tiếp đi Luân Hồi Cốc
sao?"
"Ừm."
Connor lấy từ trong cặp ra một quả táo, đưa cho Ukunga. Ukunga nhận lấy,
Connor đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng hắn: "Ngoan, không sao cả, dần dần
sẽ quen thôi, bọn hắn đều như vậy, ta đã thấy nhiều rồi."
"Cảm ơn.”
Khi Ukunga đang chuẩn bị cắn quả táo một cái để làm dịu cảm giác bất an hiện
tại lại trông thấy Connor đưa một con dao nhỏ đến:
"Ừm, gọt vỏ giúp ta đi."