Nếu như quả thật muốn mời, sao có thể trò chuyện cả nửa ngày trời mới nhắc
đến, cái này cho thấy người ta chỉ đang khách sao một chút mà thôi.
"Ta thật sự muốn mời ngươi uống một chén, mặt khác, ở chỗ ta còn chuẩn bị
một thùng cá trích đóng hộp, ngươi đoán xem ta đặc biệt chuẩn bị cho ai?"
"Vậy thì... Được rồi, cảm tạ ngài đã chiêu đãi."
Mason đi theo Rasma bước vào phía sau giáo đường, nơi đó có một khu nhà, là
nơi sinh hoạt của Cha xứ, trước đây là dùng để chứa đồ, bởi vì nhà của Cha xứ
đời trước ở ngay bên cạnh, không cần ở chỗ này.
Rasma trước hết rót hai ly rượu nho, sau đó lấy ra một hộp cá trích, dùng chiếc
nhẫn trên ngón tay mình làm đồ cờ lê mà nạy mở nó ra.
Lúc này, "Hương thơm" vô cùng tràn ngập ra.
Mason hít sâu một cái, trên mặt lộ ra vẻ mặt say mê.
Sau đó, bọn nhỏ phía ngoài còn đang vận chuyển đồ đạc, hai người lớn ở trong
đã uống rượu với ăn cá trích đóng hộp.
Hai chén rượu vào bụng, cảm xúc Mason rõ ràng dâng lên.
"Thật ra, mỗi ngày lúc đẩy cha của tôi đi tản bộ, mặc dù con mắt của cha tôi
cũng không mở ra, nhưng tôi vẫn luôn rất rõ ràng, cha của tôi vẫn luôn nhớ đến
cháu của ông ấy."
"Mary thường xuyên cầu nguyện cho nó ở đây, ta biết một chút, nó gọi Karen,
bây giờ đang ở Wien."
"Ừm, đúng vậy, Karen nhà tôi, nó là một đứa bé tốt, một đứa bé rất thông minh
và có trách nhiệm, cảm giác cụ thể thì tôi không cách nào hình dung ra, có một
khoảng thời gian tôi thậm chí sẽ nghi ngờ, vì cái gì mà nhà chúng tôi có thể
nuôi dưỡng ra được một đứa bé giống như vậy."
Rasma dùng cái nĩa đưa một miếng cá vào miệng bên trong nhai nuốt, thầm
nghĩ: Nhà các ngươi có thể nuôi dưỡng được một đứa bé như thế thì rất kỳ lạ à?
"Nếu như nó không đến Wien thì tốt, đến bây giờ tôi cũng không biết nó và cái
gia đình tiểu thư quý tộc kia như thế nào, bọn họ có phải đang sống cùng một
chỗ hay không, hay là không sống cùng, mỗi lần hỏi thăm những vấn đề này, nó
luôn luôn lấp liếm cho qua.
Đương nhiên, nó cũng rất ít khi gọi điện thoại về, nhưng tôi cũng không trách
nó, bởi vì mỗi lần gọi điện thoại, tôi đều có thể cảm nhận được, đứa nhỏ này rất
nhớ nhà, vô cùng vô cùng nhớ nhà.
Ai, đứa nhỏ này, chắc là đang chịu khổ ở Wien."
Mason nói xong thì bưng ly rượu lên, kính vị Cha xứ đang ngồi trước mặt mình
một chút.
Rasma cũng bưng ly rượu lên, nhấp một miếng rượu nho, ánh mắt nhìn lướt qua
đống giấy lộn nằm trong góc, nơi đó có không ít giấy báo, trong đó có Tuần Báo
Trật Tự.
Ừm, nó quả thật chịu khổ, bằng không thì cũng không có cách nào thường
xuyên xuất hiện trên trang đầu.
Một số thời khắc, chính Rasma cũng cảm thấy rất thú vị, mình ở chỗ này hỗ trợ
trông nom nhà Inmerais, giúp cái gia đình này ngăn cách ánh mắt từ bên ngoài,
cho dù là ánh mắt của Thần Giáo cũng không cách nào dõi theo đến đây;
Nhưng ở bờ bên kia của eo biển, người trẻ tuổi đi ra từ cái nhà này, lại càng lúc
càng nổi danh, cũng càng ngày càng hút mắt. Nó thậm chí chỉ sửa lại mỗi dòng
họ, ngay cả tên gọi cũng chẳng muốn thay đổi!
Nhưng mà, nghĩ lại, Rasma cũng cảm thấy không kỳ lạ, thời điểm trước kia Dis
ở chỗ này làm Thẩm phán quan vốn là yên lặng rất nhiều năm, khoảng thời gian
xảy ra chuyện kia sự chú ý của nội bộ Thần Giáo chỉ ở trên người của Dis, mà
sau khi Dis ngủ say lại biến nơi này thành khu vực chân không trong phạm vi
thế lực của Thần Giáo.
Trừ mình ra... đám người kia ở trong Thần Giáo cũng không có khả năng biết
cái tên đã từng để cho Thần Điện rung lắc này, cháu của hắn ta, bây giờ cũng đã
leo đến tầng trung của Thần Giáo.
"Tôi hiểu Karen, bởi vì tôi cũng đã từng trẻ tuổi." Mason có chút lan man,
"Người trẻ tuổi, nên đi ra bên ngoài xông pha một lần, chỉ sau khi ở bên ngoài
xông pha mới có thể biết được rằng, nhà, cuối cùng là nơi ấm áp nhất."
"Ta đồng ý với câu nói này của ngươi, đến, Mason, vì câu nói này, chúng ta lại
làm một chén."
"Được rồi, cạn!"
Lúc này, Minna mang theo em trai em gái đi đến.
"Cha, chuyển xong hết đồ rồi."
"Được rồi, mấy đứa rất lợi hại!" Mặt Mason có chút ửng đỏ, đưa tay móc ra một
chút tiền từ trong túi, "Đây là tiền tiêu vặt mà biểu hiện tốt của mấy đứa đổi
được."
Minna nhận tiền, cũng chia cho hai đứa em.
Cha xứ Rasma móc từ trong túi ra một ít tiền, đưa cho Minna: "Đây là phí vận
chuyển."
"Cảm ơn ngài, Cha xứ Rasma."
Minna cười nhận lấy tiền, nói với Mason: "Cha, tụi con về nhà trước đấy?"
"Được rồi, đừng có kể cho mẹ con nghe là ta uống rượu đấy."
"Đương nhiên, nhưng cha cũng tuyệt đối đừng uống say mà trở về."
Minna mang theo hai đứa em đi ra ngoài, lúc đi ngang qua thùng quyên góp tiền
của giáo đường, Minna, Lunt cùng Chris bỏ tất cả tiền tiêu vặt và tiền công
trong tay vào.
"Ngươi rất sợ vợ của mình à?"
"Ừm, cô ấy vốn có thể sống một cuộc sống tốt hơn." Mason thở dài, "Tôi nợ cô
ấy một đời, thật đấy."
"Nhưng trong lúc cầu nguyện, Mary nói bây giờ mình đã sống một cuộc sống
rất tốt."
Mason liếm môi một cái, gật đầu cười, giơ ly rượu lên một lần nữa:
"Đến, lại làm một ly, Cha xứ, ta thật sự đề nghị ngài đi mở một cái xưởng rượu,
tôi nguyện ý đầu tư, thật đấy, loại rượu nho này của ngài, thật sự là quá ngon."
"Ha ha." Rasma cầm chai rượu lên chuẩn bị tiếp tục rót rượu, nhưng sau một
khắc, động tác của ông ta đã dừng lại.
Cùng lúc dừng lại, còn có động tác giơ ly rượu lên của Mason, cả người giống
như là bị đứng hình lại, bao gồm cả rượu chập chờn lắc lư trong ly.
Rasma đặt bình rượu xuống, đứng người lên.
Khi ông ta hoàn toàn đứng thẳng người, ông ta đã không còn đứng ở trong giáo
đường, mà là xuất hiện ở ngoài cửa của căn biệt thự số 13 trên con phố này.
Minna đang dẫn theo hai đứa em về nhà, nhưng bọn chúng tựa như cũng không
nhìn không thấy vị Cha xứ đang đứng ngoài cửa, tiếp tục cười đùa đẩy cửa sân
ra rồi đi vào.