Giấc mơ kia lại bắt đầu.
Bên tai có tiếng gió nhẹ thổi, trong không khí tràn ngập một mùi bùn đất hôi
thối.
Karen trở mình, vốn muốn tránh khỏi giấc mộng này mà tiếp tục ngủ, dù gì anh
cũng đã quá quen thuộc với việc thỉnh thoảng sẽ bị "Mời" vào trong mơ.
Nhưng tiếng bước chân đến gần từ xa, để Karen theo bản năng mà mở mắt ra.
Đã không còn thấy bối cảnh đầm nước quen thuộc, nơi đây biến thành đầm lầy,
mà mình thì đang ngủ trong vũng bùn.
Karen rất không thích loại xúc cảm này, bởi vì trước khi lên giường ngủ thì đã
tắm rửa, sau khi mơ giấc mộng này thì khi tỉnh lại vẫn sẽ cảm thấy trên người
mình không sạch sẽ.
Phía trước người, cái thanh lưỡi hái kia còn đang vung đến vung lui về phía
mình.
Nó vẫn luôn không biết mệt mỏi với ý định muốn chém mình.
Sau khi Karen mở mắt ra thì nó vung đến càng hăng say.
Thần khí được cung phụng trong Trật Tự Thần Điện cách mỗi một khoảng thời
gian sẽ tiến hành dọn dẹp những ý thức dư thừa của chúng, lần trước lúc Lưỡi
Hái Chiến Tranh bị dọn dẹp thì ý thức chủ thể của nó chạy trốn tới chỗ Karen để
tị nạn.
Mặc dù còn chưa tới mức độ khí linh nhưng cũng đã có không ít linh tính, bởi
vì sự tồn tại của nó khiến cho quyền khống chế Lưỡi Hái Chiến Tranh của
Karen so với Marvalho thì còn cao hơn.
Karen đưa tay, đẩy nó ra, để nó đi qua bên cạnh mà nổi chứng.
Phía trước, xuất hiện một bộ xương khô màu vàng.
Cô ta đã từng dò xét đến bí mật sâu nhất của mình, nhưng sau khi hai bên cùng
"Giải quyết" vấn đề thì mình cũng đã cảnh cáo không cho phép cô ta lại xuất
hiện trong tầm mắt, quả thật thì cũng đã rất lâu không có tin tức liên quan đến
cô ta.
Lần này, cô ta lại xuất hiện ở trong giấc mộng của mình.
Ngươi lại không chịu được nhàm chán mà ngo ngoe muốn động rồi phải không?
Karen từ từ đứng người lên, hoàn cảnh trong vùng đầm lầy cũng theo đó mà
phát sinh biến hóa, cỏ xanh hoa tươi bắt đầu hiện ra, ở nơi xa càng nhìn thấy
một vùng đầy cây oải hương.
Bộ xương khô màu vàng đã biến mất, nhưng Karen nhìn thấy Buken ở chỗ
những cây oải hương kia.
Hai tay hắn đang giao nhau đặt trước ngực, im lặng cúng bái Karen, nước mắt
rơi đầy mặt.
Karen bước hai bước về phía hắn, một loạt hoa oải hương lướt qua trước người,
Buken đang quỳ bái, trong chốc lát biến thành Người Cầm Roi Verden với ánh
mắt lạnh lùng.
Verden mở miệng nói: "Ngươi đứng trước mặt ta mà trong lòng còn có thể trông
chờ vào vận may sao?"
Karen không lên tiếng.
Verden tiếp tục nói: "Ta đã nhìn thấy bí mật của ngươi, ta biết ngươi là ai."
Karen lắc đầu, mặc dù là mơ, nhưng tất cả trong mơ đều rất nhẵn nhụi, tinh tế tỉ
mỉ đến nỗi anh nguyện ý tiến hành "Tương tác" với những thứ trong đây.
"Không, Người Cầm Roi, ngươi không có."
"Ngươi cho rằng ngươi che giấu rất ghê gớm sao? Trong mắt ta, ngươi không có
khả năng giấu giếm được bí mật gì."
"Ta không tin."
"Vì sao ngươi lại chắc chắn thế?"
"Bởi vì nếu như ngươi thật sự nhìn thấu bí mật của ta, ngươi cũng sẽ không
bình tĩnh nói chuyện với ta như thế."
Verden trầm mặc, cơ thể của hắn hóa thành một mảng khói đen rồi khuếch tán,
trong chốc lát, bốn phía xung quanh đều giống như bị bịt kín bởi một lớp màn
đen vừa dày vừa nặng.
Karen đưa tay kéo tấm màn lên, anh nhìn thấy một căn biệt thự lẻ loi trơ trọi ở
nơi đó.
Bộ dáng của căn biệt thự này trông rất quen thuộc, nhưng Karen vẫn là ngẫm
nghĩ một hồi lâu thì mới nhận ra nơi này là nhà của mình ở phố Mink.
Thiếu mất bối cảnh con đường phía ngoài, để cho căn biệt thự nằm trơ trọi này
có chút xa lạ. Trước cửa nhà có một ông lão đang đứng.
Ông lão có vẻ là nghe được tiếng bước chân sau lưng, quay đầu, nhìn về phía
Karen, hắn là Rasma.
"Thằng nhóc, cuối cùng ngươi cũng dám trở về."
"Ừm."
Karen nhẹ gật đầu, tiếp tục bước về phía trước.
"Nếu như không phải là vì ngươi, Dis cũng sẽ không nằm ở chỗ này, rơi vào
trạng thái ngủ say."
"Ngài nói sai, người nhà là nỗi lo lắng lớn nhất trong lòng ông nội, nhưng sở
dĩông ấy lựa chọn ngủ say, cũng không phải là vì ta, mà là ông ấy không hi
vọng hai tay của mình dính đầy máu của thần quan Trật Tự.
Nếu không, ngài cho rằng vì sao ngài còn có thể còn sống mà đứng ở chỗ này?"
"Ha ha ha …" Trong cổ họng Rasma phát ra tiếng cười, "Thằng nhóc, đi ra
ngoài mấy năm thì có vẻ đã khác trước rồi nhỉ."
"Hi vọng ngài cũng không giống trước, nếu không …"
"Nếu không cái gì?"
"Nếu không thì ta sẽ thấy rất thất vọng."
"Ông nội ngươi cũng sẽ không nói giống như ngươi, cũng sẽ không kiêu căng
như ngươi."
"Đó là bởi vì ông nội đã già, còn về bộ dạng của ông nội ta lúc còn trẻ tuổi thì
chắc hẳn ngài Rasma mới là người rõ ràng nhất.”
"Thật sao..."
Một thanh âm, từ phía trên vang lên.
Karen ngẩng đầu, trên không trung là một Ngai VàngTrật Tự uy nghiêm đang lơ
lửng, phía trên ngai vàng có một người đang đứng, hắn mặc thần bào tối cao
trong nội bộ của Trật Tự Thần Giáo.
Ngay sau đó, từng cột sáng to lớn chiếu xuống, từng vị Trưởng Lão giáng lâm.
Mặt đất bắt đầu rung động, bầu trời bắt đầu sụp đổ, tất cả mọi thứ trước mắt,
đều đang bị xé nát một cách vô tình.
"Đại tế tự …."
Norton nhìn Karen, nói:
"Trên đời này, không nên lại có Thần."
"Đúng vậy, không sai."
"Cho nên, ngươi đi chết đi, trả sức mạnh lại cho chủ ta, để cho chủ ta có thể tiếp
tục trấn áp cái kỷ nguyên này.”
"Đại tế tự, hắn đã rất mệt mỏi, cho dù không có ta thì hắn cũng đã không có
cách nào tiếp tục duy trì quá lâu.”
"Nhưng đây vẫn không phải là lý do để ngươi tiếp tục tồn tại."
Norton giơ bàn tay lên, Ngai Vàng Trật Tự bắt đầu trấn áp xuống
"Ầm!"
Sau khi tất cả bị chôn vùi, bốn phía trở nên trống rỗng và hư vô.
Karen xoay người, nhìn về phía trước, nơi đó có một cái bóng lưng vĩ ngạn
đang an tĩnh mà ngồi, dưới người của hắn, có những xương cốt thân xác đang
trải dài vô tận, Thanh Kiếm Hỗn Mang dựng đứng ở phía trước cách đó không
xa, đưa tay có thể chạm đến.
Trước mặt hắn là một màn sáng mênh mông tựa Ngân Hà, giống như là dòng
sông của kỷ nguyên trước dựng đứng lên, từng cái tay, từng cái chân, đã vươn
ra từ bên trong.
Nếu vẽ lại cảnh tượng này thì sợ là không ai sẽ cho rằng đây là Thần linh,
những thứ này rõ ràng là ác quỷ xuất thế.