như vậy chắc chắn không hợp để mang theo bên người, cho nên chờ đến sau khi
cái tủ lạnh này hoạt động bình thường, cậu có thể bỏ thanh kiếm Lưu Tư vào
trong tủ lạnh, chờ đến lúc cần chiến đấu, thì triệu hồi nó đến.
Thử nghĩ một chút xem, khi cậu muốn cùng kẻ khác chém giết lẫn nhau, thanh
Lưu Tư bỗng nhiên xuất hiện trước mặt rồi cậu cầm lấy nó..."
"Sau đó thì sao?" Karen hỏi.
"A, ít ra cái cảnh tượng này cũng rất tuyệt đấy!"
"Cô nói giống như cũng có lý."
"Đúng không, cho nên xin đừng hoài nghi mắt thẩm mỹ của tôi!"
"Được rồi tôi đi tắm rồi nghỉ ngơi trước đây, ngày mai phải đi làm nhiệm vụ
rồi."
Karen vào phòng tắm tắm rửa, sau đó nằm trên giường bắt đầu đi ngủ, Pall và
Kevin thì tiếp tục nghiên cứu cái tủ lạnh, làm không biết mệt.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Karen rời giường, theo thói quen mà nhìn xem bên
cạnh giường, không nhìn thấy bóng dáng Pall, sau khi rời giường phát hiện
Kevin đang ngủ ở dưới chân tủ lạnh, còn Pall thì ngủ ở trên nóc tủ.
Karen ôm Pall đến trên giường, giúp cô ta đắp kín mền, sau đó rửa mặt đi ra
ngoài.
"Thiếu gia."
Alfred đem một cái vali hành lý nhỏ và một cái hộp kiếm đặt ở trước mặt
Karen:
"Tôi đã giúp ngài chuẩn bị xong quần áo và đồ dùng hàng ngày rồi."
Karen cảm thấy, trong cuộc sống hàng ngày có Alfred thì mọi thứ rất tốt đẹp.
"Làm phiền anh rồi."
"Đây là chuyện tôi nên làm."
"Vậy tôi đi trước, thời gian này mọi việc trong nhà phải dựa vào anh lo liệu rồi,
mặt khác, còn ở bên phía nghĩa trang Thanh Đằng nếu có rảnh thì anh đến xem
một chút."
"Chuyện trong nhà, mời thiếu gia hãy yên tâm, về phía bên nghĩa trang, mỗi
đêm tôi sẽ đến tán gẫu với ngài Saman nói chuyện, sẽ dùng đãi ngộ tốt nhất
dành cho khách quý để tiếp đãi ngài ấy, để cho ngài ấy cảm nhận được sự ấm áp
đến từ nhà tang lễ của chúng ta."
"Được rồi, tôi tin tưởng anh có thể làm được."
Karen đặt hộp kiếm lên vali rồi kéo ra ngoài, lúc chuẩn bị đi mở cửa xe, lại phát
hiện chiếc xe màu đen mắc tiền đang đậu ở phía bên đường.
Pieck và Dincom trong tay mỗi người cầm một cái chổi và khăn lau, nhưng ánh
mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, giống như là đang nhìn về giấc mộng
mà bọn họ chẳng bao giờ với tới được.
Karen đi tới, mở cửa xe ra ra, Fanny đang ngồi ở bên trong, người lái xe tất
nhiên là Peia.
"Để hai người đợi lâu rồi." Karen cười nói.
Anh ta rõ ràng, loại đãi ngộ cũng không phải nhờ vào dáng vẻ của mình, mà là
dựa vào thực lực mà mình thể hiện lúc trên võ đài hôm qua.
"Chúng ta cũng vừa mới tới mà thôi."
Sau khi Karen đem hành lý bỏ vào sau cốp xe, còn về cái hộp kiếm, thì để ở
trong ngăn kéo bên dưới chỗ ngồi, để mình thuận tay lấy dùng.
Sau đó, theo quy định cũ, Peia lái xe đến bến tàu.
Sau khi dừng xe, ba người cũng bắt đầu ngửa ghế ngồi ra phía sau, chỉ là Karen
cũng không vội mà nằm xuống, mà là xuống xe mở cốp xe ra, lấy một cái gối kê
cổ từ trong vali, sau khi lấy một cái ra, Karen phát hiện bên trong vali còn có
hai cái gối kê cổ khác.
Karen lấy hết ra, quay trở lại xe chia cho Peia và Fanny.
Mình dùng cái màu xám, cho Fanny màu hồng, còn của Peia thì là màu xanh da
trời.
Fanny cười nói: "Karen, cậu đúng là chu đáo đấy."
Thật ra người chu đáo là Alfred.
"Ôi." Peia vuốt ve cái gối cổ, cảm khái nói, "Đáng chết, chả nhẽ cậu thích cái
kiểu chỉ tán tỉnh mà không lên giường như vậy sao?"
Karen nhắc nhở: "Đêm nay chúng ta sẽ lại ngủ cùng một cái giường."
"Trong lòng cậu cũng rõ ràng, tôi đang nói đến động từ."
Trong xe chìm vào yên tĩnh, ba người đều rất tự giác mà ngủ bù.
Bởi vì bây giờ không có gì để làm ngoài việc chờ đợi, làm chuyện khác còn tốn
thêm sức lực, đi ngủ, vĩnh viễn là lựa chọn tối ưu nhất.
Mặc dù tối hôm qua ngủ cũng không tệ, nhưng Karen vẫn nằm trên xe ngủ
thẳng đến chiều, sau đó bị Fanny nhẹ nhàng đánh thức để ăn cơm hộp.
Ba người vẫn là như cũ, vì mùi cơm hộp ám vào trong xe, nên cả ba đều ra
ngoài ngồi xổm bên cạnh để ăn.
Sau khi ăn xong, lại tiếp tục ngủ.
Đợi đến khi sắc trời dần tối, dưới sự nhắc nhở của Fanny, ba người đến nhà vệ
sinh gần đó giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân, sau đó rửa mặt chỉnh chu lại.
Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, lái xe đến chỗ tàu cập bến.
Nhìn như chỉ có một chiếc xe đậu ở đây, nhưng trên thực tế ở phía ngoài không
chỉ có đám người của đội trưởng đang quan sát bảo vệ, vì toàn bộ quá trình tiếp
đón đã được giáo hội điều động rất nhiều sức mạnh trong thế tục.
Chỉ là có nhiều thứ, không cần thiết phải làm quá rầm rộ, Trật Tự Thần Giáo
cũng không cần thiết phải dựa vào đó để thể hiện điều gì.
Từ nơi xa, xuất hiện bóng dáng của một chiếc tàu chở khách nhỏ, đang chạy đến
nơi này, tàu dẫn đường đã chạy đến trước.
Ba người đứng bên ngoài xe, bởi vì tàu còn chưa tới, cho nên bây giờ còn có thể
tùy ý một chút.
Fanny cười hỏi: "Karen, có chuẩn bị câu chào địa phương nào không?"
Peia phụ họa nói theo: "Đúng, lại để cho thần tử mang thai trở về, về sau thần
giáo của chúng ta trực tiếp nhờ vào cậu để xác nhập và thôn tính thế lực khác."
"Thần tử không phải là nam à?" Karen hỏi.
"Nghiêm ngặt trên ý nghĩa tới nói, thần tử là không có giới tính, tất cả mọi thứ
dính đến thần, đều không thể dùng giới tính mà cân nhắc, trong ghi chép không
phải là không có Thần nam mang thai mà sinh con." Fanny giải thích nói.
Peia lập tức nói: "Cho nên, vị thần tử này rất có thể cũng là nữ nha."
"A, thì ra là như vậy."
Về phần mấy câu nói tiếng địa phương, bởi vì lần trước từng có hiểu lầm, Karen
sẽ không lại chuẩn bị thêm cho dư thừa, tối hôm qua ở nghĩa trang Thanh Đằng,
anh cũng không hỏi gì liên quan đến Pamirez giáo từ lão Saman.
Lần trước là lần thứ nhất mình chấp hành nhiệm vụ, không tránh khỏi cảm thấy
hồi hộp, lần này, tất cả đều thong thả hơn rất nhiều.
Làm tốt bổn phận của mình là được rồi, những việc khác cũng không cần phải
miễn cưỡng.
Tàu chở khách dưới sự dẫn đầu của tàu dẫn đường, đã đến gần.
Fanny mở miệng nhắc nhở: "Mọi người, chuẩn bị sẵn sàng đi, dựa theo đội
trưởng nhắc nhở, tỉ lệ nguy hiểm của nhiệm vụ bảo vệ lần này sẽ rất cao, chúng
ta nhất định phải tập trung tình thần đề phòng."
"Đúng."
"Đúng."
"Karen, cậu lên đứng phía trước đứng đi."
"Ta?"
"Đúng, bởi vì lần này cậu là tổ trưởng đội bảo vệ."
"A, được rồi."
Lần này rốt cuộc thì mình cũng không phải là thành viên duy nhất trong tổ;
Karen đi đến phía trước, hai tay đặt ở trước người, Peia và Fanny đứng ở phía
sau anh.
Tàu chở khách tiến đến càng ngày càng gần.
Karen mở miệng nói: "Giống như cô lần trước đại biểu Trật Tự Thần Giáo mà
chào mừng bọn họ đến sao?"
"Ừm." Fanny lên tiếng.
Karen khẽ gật đầu, ở trong lòng nghĩ sẵn câu từ:
Trật tự ở trên, hoan nghênh tín đồ Pamirez đến, ta là tổ trưởng tổ bảo vệ trong
chuyến đi lần này của ngài, ta cùng với tiểu đội của mình sẽ chịu trách nhiệm
cho sự an toàn của ngài ở thành phố York.
Ừ, như vậy chắc là được rồi.
Tàu chở khách tới gần,
Tới gần,
Càng ngày càng gần.
Karen có ngửa cổ ra một chút, bảo trì tư thế đứng, khóe miệng chuẩn bị mỉm
cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào tàu chở khách sắp cập bến.
Sau đó,
Tàu chở khách dưới cái nhìn chăm chú của Karen,
Nổ.