Thứ đang chờ đón mình phía trước lại là cái gì đây?
Lông mày của Karen nhíu chặt,
Anh cảm thấy có chút lạnh,
Trong lúc gần như ngủ gục này,
Anh nỉ non nói:
Trật tự... Trật tự a...
Đột nhiên ở giữa,
Ba cái bức tường màu đen trong lúc Karen niệm chú ngữ không rõ ràng tự mình
hiện lên từ từ trôi bồng bềnh quanh cơ thể của anh, giống như là đang bảo vệ
cho anh, trấn an tâm thần.
Cùng lúc đó,
Một vầng sáng trắng nhạt xuất hiện trong căn phòng, lập tức, một ông lão cầm
sách vở ngồi trên ghế, xuất hiện ở bên cạnh Karen.
Karen tựa như cảm ứng được gì, kết thúc ngủ gật, lúc anh ta thức tỉnh ba bức
tường đang vây xung quanh anh tự động tiêu tán.
Anh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn xem ông lão xuất hiện trước mặt mày,
không có e ngại, không có kinh hoảng, ngược lại có hơi chút thiếu kiên nhẫn.
"Đừng không kiên nhẫn như vậy a, lần này, thế nhưng là tự cậu vào trong phòng
sách của tôi ngồi." Ông lão mỉm cười nói.
"Đây là phòng sách của tôi." Karen cải chính.
"Phòng sách, nhưng thật ra là nơi dễ dàng lưu lại hương vị của chủ nhân, hơn cả
nhà bếp." Ông lão nói, "Cậu đang do dự?"
"Không tính là do dự."
"A, bởi vì trong lòng đã quyết định được rồi?"
"Xem như thế đi, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình không đủ lý trí." Karen nói,
"Bởi vì cách làm lý trí nhất, giống như là hạt giống rơi xuống đất vậy, yên lặng
mà hấp thu chất dinh dưỡng, nhận lấy ánh nắng, từ từ lớn lên."
"Tôi không cho là như vậy."
"Ừm?"
"Tôi có thể hiểu được phần nào đó ý của cậu, cơ bản chính là, ly nước lớn
chừng nào thì đựng được lượng nước nhiều chừng đó, có phải không?"
"Đúng thế."
"Cậu muốn để vấn đề này lại, cho đến khi mình trưởng thành, sau khi mình
mạnh lên rồi mới giải quyết, cho rằng đây mới là quyết định lý trí nhất, đúng
hay không?"
"Ừm."
"Nhưng cậu vì sao lại đưa ra quyết định tương phản đâu?"
"Ông rất đáng ghét đấy."
"Tôi đoán, cơ bản có một vài việc, có thể để từ từ giải quyết, nhưng lại có một
số việc, nội tâm của cậu, không cho phép cậu lựa chọn buông xuôi nó hoặc tạm
gác nó lại.
Đời người mà, chính là như vậy, tránh né những tảng đá cứng trên đường, là bản
năng của con người.
Trước lách qua nó, nhảy ra nó, né tránh nó,
Nghĩ đến đợi đến sau khi ta lớn lên, lúc sức mạnh của ta càng lớn hơn, thì mới
dọn nó đi.
Nhưng vấn đề là,
Lúc mà cậu đã lớn lên rồi, cậu đã đi được rất xa trên con đường này, cậu cũng
đã không có cách nào quay đầu, để quay lại dọn dẹp hòn đá đã từng cản đường
cậu trước kia nữa.
Quan trọng nhất chính là, cơ thể của cậu, mặc dù có lẽ đã lách khỏi tảng đá rất
xa, nhưng linh hồn của cậu vẫn luôn bị giữ lại ở đó."
Nghe lời của ông lão, Karen thay đổi giọng điệu, nói;
"Ông nói rất đúng."
"Ha ha ha, thái độ lúc trước của cậu đối với tôi, có phải cho rằng tôi sẽ truyền
giáo cho cậu hay không?"
"Ừm."
"Thật ra thì, tôi đúng là muốn truyền giáo cho cậu, trong cái phòng sách này, có
lưu giữ tư tưởng khi đọc sách của tôi, nếu cậu trò chuyện với tôi càng lâu, thì
càng dễ dàng bị tôi truyền giáo thành công."
"Tôi không phải sợ bị truyền giáo thành công, tôi chỉ đang lo phiền phức cho
mình."
Thần khải của Thần Trật Tự dành cho mình, chính mình cũng có thể phủ định,
Karen không cảm thấy mình sẽ bị đồ vật của tàn dư Quang Minh Thần Giao để
lại làm mê hoặc.
"A, là như thế này sao, nhưng tôi còn muốn thử lại một lần nữa, có thể sao?"
"Bây giờ ông có thể tùy ý."
"Chàng trai trẻ, tôi hỏi cậu một vấn đề, thần, đối với những người có địa vị cao
và mạnh mẽ mà nói, có ý nghĩa như thế nào?"
Karen mím môi,
Nói:
"Để tô điểm, trang trí."
"Cách ví von rất sâu sắc, tôi rất thích, bởi vì bọn họ mạnh mẽ, bởi vì địa vị của
họ cao quý, cho nên khó khăn mà bọn họ gặp phải sẽ càng ít, vấn đề nan giải
cần giải quyết, cũng sẽ càng ít, thậm chí có thể nói là... Gần như không có.
Như vậy,
Thần đối những kẻ nhỏ yếu địa vị thấp hèn bên dưới kia, lại có ý nghĩa như thế
nào?"
Karen suy tư một chút,
Hồi đáp:
"Sự can đảm, hi vọng."
"Đúng vậy a, bởi vì đối với những kẻ mạnh mẽ và địa vị cao quý, một mảnh
bông tuyết một giọt nước nhỏ trong con mắt của bọn họ, trong tầm mắt của
những kẻ thấp cổ bé họng bên dưới, đó là một trận tuyết lở một cơn sóng thần.
Lúc này,
Bọn họ cần có thần,
Bởi vì thần có thể ban cho họ sự dũng cảm, mang đến hi vọng cho bọn họ!
Cậu bây giờ, thật ra cũng đang gặp phải vấn đề tương tự;
Cậu đương nhiên có thể lựa chọn gác nó sang một bên, nhưng nội tâm của cậu
lại không cho phép cậu làm như vậy, cậu đã quyết định giơ lên cái cuốc về phía
tảng đá ấy.
Cho nên,
Ở thời điểm này,
Cậu càng cần thêm sự dũng cảm, trong ánh mắt của cậu cũng cần thêm càng
nhiêu hy vọng!"
"Ông nói rất đúng, nếu tôi đã đưa ra quyết định, vậy tôi cũng không cần lo lắng
hay bàng hoàng gì nữa, dù bây giờ tôi vẫn còn rất nhỏ yếu, nhưng tôi vẫn như
cũ mà hiên ngang đứng đối diện với nó."
"Đúng vậy, chàng trai trẻ, cậu cuối cùng đã hiểu rõ, cho nên, trước mặt cậu bây
giờ, cần đặt một vị thần, thần, sẽ cho cậu sự chỉ dẫn, gia tăng sự can đảm và hy
vọng cho cậu!
Đấng vĩ đại, sẽ mang đến anh sáng cho cậu, đó là ánh sáng vị đại..."
"Không."
Karen lắc đầu.
"Ách.." Ông lão thật vất vả bắt đầu làm nền, đang nói đến khúc cao trào, lập tức
bị kẹt lại.
Karen nhắm mắt lại,
Rất nghiêm túc rất chân thành nói:
"Phía trước của tôi, không có thần."
"Không có sự chỉ dẫn của thần, làm sao cậu có thể bước đi trên con đường
này?" Ông lão lập tức lo lắng hỏi.
"Bởi vì ở trên con đường này, chính tôi, đang đi ở phía trước nhất."
Vừa dứt lời,
Chỗ mi tâm của Karen xuất hiện một dấu ấn màu đen,
Dưới thân,
Từng sợi xích màu đen với một sự sắp xếp theo trật tự mà quay quanh anh ta;
Khí chất của anh,
Hơi thở của anh,
Cũng vào lúc này bắt đầu trở nên cô đọng lại.
Ông lão mở to hai mắt, không dám tin mà hô lớn:
"Trời ạ, làm sao có thể!
Cậu rõ ràng vừa mới khinh thường thần, bây giờ lại bắt đầu thần mục?"