Neo lắc đầu: "Ngươi thật sự là một người không biết cách trò chuyện giao lưu,
ai, ta thật hối hận, sớm biết như vậy thì đã không đến tới bên này, bằng không
bây giờ còn có thể có người có thể tán gẫu với ta, người đó nói chuyện với ta
cũng sẽ không cảm thấy tẻ nhạt như vậy giờ."
"Là nữ sao?"
"Ngươi có thể ngậm miệng, bằng không đến sau khi chuyện này kết thúc thì ta
sẽ mang ngươi đến chôn bên cạnh vợ của ta đấy."
"Ta không sợ bị chôn."
"Đúng, đúng, đúng. Nhưng mà ta thật sự cảm thấy rất ngoài ý muốn, chúng ta là
quan hệ lợi dụng lẫn nhau, ngươi có thể làm đến tận bước này à?"
"Ta không để Rimmer đi thông báo, là Rimmer tự mình đi, ta bị em gái của
mình bắt cóc, ngươi hiểu không? Nếu không, ta làm sao lại xuất hiện ở đây, hợp
tác với người của Trật Tự Thần Giáo như ngươi...
Ai, ở ngay trước mặt ngươi, nói ngươi là người của Trật Tự Thần Giáo, thật sự
để cho ta cảm thấy thật khó để nói ra lời này."
"Quen là được thôi."
Đối với tộc Thủ Mộ mà nói, thứ mà bọn họ kỳ thị nhất chính là Thần Trật Tự.
Bởi vì năm đó chính là Thần Trật Tự một người san bằng Nơi chôn cất của
Thần rồi lại đưa nó trục xuất, để tộc Thủ Mộ bị đoạn tuyệt truyền thừa triệt để.
"Con vật nhỏ này là đang phát tình sao?" Neo hỏi.
"Ừm, đối với vị diễn thuyết gia kia."
"A, là Alfred."
"Nó thích Alfred, cực kỳ thích."
"Ha ha, có chút thú vị, nhưng ngươi sẽ may mắn. Nếu như không phải cái vật
nhỏ này chạy đi báo tin, ta có thể sẽ đem ngươi biến thành thi thể, để xem như
chứng cứ, vứt ở cái chỗ mà nó nên xuất hiện."
"Chúng ta không phải hẳn là quan hệ lợi dụng lẫn nhau sao?"
"Nhìn tình huống thôi, lúc ấy là đúng như vậy, còn bây giờ thì ta không có nhu
cầu cao đến vậy với ngươi."
"Ngươi thật là máu lạnh."
"Đây mới gọi là Trật Tự, không phải sao?"
...
Lão Colla ngồi ở trên xe đang không ngừng uống nước, ông ta có chút bồn
chồn.
Ông ta vốn có thể chủ động nhảy ra khỏi cái vòng xoáy này, rời xa nó, nhưng
không còn cách nào khác, người đã sống đến cái tuổi này, đã không còn là sống
cho riêng mình, trong đầu nghĩ đến nhiều nhất, vẫn là làm thêm một chút
chuyện cho con cháu của mình.
"Chạy chậm một chút, chậm thêm một chút nữa."
"Trưởng khoa, nếu còn chạy chậm hơn nữa thì tôi lo rằng xe ở phía sau sẽ ấn
còi đấy.”
Vừa dứt lời, mặt đất phía trước bỗng nhiên "̀m" một tiếng xuất hiện một cái bia
mộ.
Người điều khiển lập tức đạp phanh xuống, đang lúc bọn hắn chuẩn bị mở cửa
xe bước xuống dưới, hai bên bỗng nhiên xuất hiện vài bóng người, hai luồng
sức mạnh băng giá đáng sợ trực tiếp biến chiếc xe này thành một pho tượng
băng.
Anita giơ tay lên, khối xe băng bị hất tung ra ngoài.
"Bịch" một tiếng, rơi trên mặt đất.
Nhân viên bảo an trong xe đều đã sử dụng khí cụ phòng thủ để cố hết sức giảm
bớt thương tổn của mình, đang lúc bọn hắn chuẩn bị phá cửa ra ngoài lúc, lão
Colla lại thấp giọng nói:
"Tất cả đừng động, nhìn xem tình huống rồi lại tính."
"Trưởng khoa..."
"Thế nhưng Trưởng khoa..."
"Đây là Bộ trưởng ra lệnh cho ta, không được phá hư kế hoạch!"
Vốn dĩ lão Colla cho rằng những người tuổi trẻ này sẽ nghe theo mình lời nói,
lặng yên ẩn nấu chờ nguy hiểm qua đi rồi trở ra, chưa kể, người dẫn đầu như
ông ấy cũng đều lên tiếng, bọn hắn nghe theo thì không phải dễ dàng hơn rồi
sao.
Nhưng những người trẻ tuổi này vậy mà không sợ, muốn lao ra chiến đấu, lão
Colla vừa vui mừng cũng vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy ra mệnh lệnh của Bộ
trưởng đến bảo vệ bọn hắn.
Đều là một đám người trẻ tuổi rất không tệ, mơ mơ màng màng mà chết ở chỗ
này cũng thật đáng tiếc.
Chờ sau này Đòn Roi Kỷ Luật càng ngày càng tốt, đám người tuổi trẻ này cũng
không cần giống với mình trước đây, lãng phí thời gian nửa đời người ngồi trực
trong cái tòa nhà lạnh lẽo vắng vẻ kia.
Tập kích đã bắt đầu.
Bộ trưởng Enzo ngồi ở trong xe, không nhúc nhích.
Nhân viên bảo an trên xe của hắn đều đã xuống xe, tiến hành giao chiến cùng kẻ
tập kích.
Trong ánh mắt của Enzo xuất hiện một vẻ áy náy, sau đó trong lúc thư ký của
mình chuẩn bị lấy ra dụng cụ để truyền tin, hắn mở miệng nói: "Không cần đưa
tin, tất cả mọi chuyện này đều là do ta sắp đặt."
"Ngài bộ trưởng?"
Enzo đưa tay, bóp lấy cổ của thư ký mình:
"Không nên hận ta."
"Răng rắc."
Cổ của thư ký bị bẻ gãy.
Nhìn xem thi thể ngồi phịch ở trên chỗ ngồi, Enzo không có tiến hành thanh tẩy,
cần giữ lại một chút sơ hở, để hắn sau khi bị thức tỉnh sẽ nói ra sự thật, đương
nhiên, Enzo cũng rõ ràng, trong sự sắp đặt của bên kia thì chắc chắn cũng không
chỉ có một chỗ sơ hở như thế này.
Đúng lúc này, Neo lao người đột phá vào trong cuộc chiến, xuất hiện ở một bên
cửa sổ xe Enzo, có điều bởi vì hắn mang theo mặt nạ, cho nên không cần lo lắng
bị nhận ra.
"Thưa ngài Bộ trưởng, ta đến giúp ngài tạo ra một chút vết thương, sau đó ngài
nhanh chóng rút lui."
"Tới đi."
Enzo nhắm mắt lại, nhẹ gật đầu.
Neo duỗi tay ra, đánh về phía ngực của Enzo.
Trong lúc tiếp xúc ngắn ngủi với đối phương, Enzo bỗng nhiên mở mắt ra, hắn
cảm nhận được sát cơ!
Nhưng tất cả những thứ này cũng đã không kịp để phản ứng, dù là Enzo thực
lực mạnh hơn, lúc hắn đối mặt với đối thủ cấp bậc như Neo, lúc trước hoàn toàn
buông lỏng phòng ngự đã trở thành sai lầm tuyệt đối không thể cứu vãng.
"Phốc!"
Vị trí lòng bàn tay ngưng tụ ra một thanh kiếm Ánh Sáng, thanh kiếm này gần
như không có chút trở ngại nào mà trực tiếp xuyên thấu qua lồng ngực Enzo,
thanh kiếm Ánh Sáng thậm chí đâm xuyên qua phía sau xe, để lại trên mặt đất
phía sau một vệt dài bị hòa tan.
Một kiếm này, thế nhưng là Neo đã dùng hết toàn lực.
Enzo khó khăn mà ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chặp Neo.
"Thưa ngài, Chủ giáo Dorford nói, chỉ khi ngài chết rồi, kế hoạch mới có vẻ
càng chân thật."
Sau khi xác định Enzo đã chết hẳn, Neo cũng không tiến hành thanh tẩy thi thể,
mà là thu tay lại, hắn đứng ở bên ngoài cửa xe, dưới mặt nạ truyền đến tiếng
cười vừa phách lối lại vừa đè nén:
"Ha ha, lại dám chơi bẩn với ta."