tuần lễ, ở chỗ này bỏ ra sáu ngày mới chỉ bắt được một con, nhưng hương vị
thật tươi ngon."
"Được rồi."
Sau đó, mọi người chia ra hành động.
Karen ôm Pall đi về phía lâu đài nhỏ màu hồng kia, cái màu hồng này cực kỳ
đáng yêu, không lộ ra một chút dung tục nào.
Ừm, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là nó không phải mấy pho tượng động
vật chế tạo từ nhựa mà làm bối cảnh, mà là động vật sống sờ sờ.
Khi Karen đi qua bên cạnh của tòa thành, phía trên lan can có một đám cú mèo
đang đậu, còn ngâm nga lên giai điệu nhạc thiếu nhi dễ nghe, chỉ có điều không
phải dùng ngữ hệ Maclay.
"Cái nhạc thiếu nhi này, cũng không biết đã truyền qua bao nhiêu đời."
Pall nghe được câu này, nói: "Bọn chúng thật ra cũng thật đáng thương, bên
trong nhận biết của chúng, nơi này chính là toàn bộ thế giới."
Karen nói: "Có đôi khi một loại nhận thức như thế này cũng là một niềm hạnh
phúc, giống như nếu ta không rời khỏi Ruilan để đến Wien mà nói, sống một
cuộc sống của người bình thường ở thành phố La Giai, cũng là một niềm hạnh
phúc."
"Ta nghĩ rằng sau khi gặp Dis, cậu sẽ trở nên càng cấp tiến hơn chứ."
Karen cười nói: "Quả thật cấp tiến, chỉ có điều là cô không nhìn thấy được."
Điều khiển hình chiếu của Dis để bắt chước Rasma đạp một cái vào ý thức của
ông lão kia, loại hình thức mạo hiểm cấp tiến này lúc trước mình cũng sẽ không
đi tuỳ tiện nếm thử.
Sau khi đi vào vườn rau, Karen và Pall, một người một mèo, đều xem như là
người từng trải đời, nhưng vẫn cùng nhau phát ra một tiếng cảm khái như cũ:
"Hoắc..."
"Oaaaa..."
Rất nhiều rau quả trái cây trong hiện thực đều có thể tìm tới thứ tương ứng ở
chỗ này, hoa quả cũng không có gì quá khác biệt, nhưng bên trong mỗi một
cái... Đều có khí chất giống như pha lê vậy.
"Ta hoài nghi, trong hiện thực cho dù có dùng phiếu điểm, chắc cũng rất khó
mua được loại đồ ăn có phẩm chất như thế này."
"Không cần hoài nghi, nơi này thật sự là vườn rau của Thần, thứ mà chúng ta
đang nhìn thấy, chắc là sản vật sau khi đã bị thoái hóa."
Karen lấy xuống một quả dưa leo, vì biểu thị sự tôn trọng đối với nó, cho dù nó
vô cùng sạch sẽ, nhưng vẫn dùng tay để xoa xoa nó như cũ.
Cắn một cái, nhẹ nhàng thoải mái ngon miệng.
Trước đây cảm thấy hình tượng phát khóc được miêu tả khi ăn vào đồ ăn ngon
thì có chút giả; nhưng bây giờ, Karen thật sự rõ ràng cảm nhận được.
Thật sự là quá không bình thường, ăn một quả dưa leo cũng có thể để người ta
cảm động đến rơi lệ.
Karen đưa dưa leo cho Pall, Pall dùng hai chân ôm lấy, gặm một cái.
"Oaaa!!!"
Biểu hiện của Pall càng quá mức hơn.
"Nếu như ta biến thành mèo ở nơi này một trăm năm, thật là tốt biết bao nhỉ,
meo."
"Đồ ăn cho dù có ngon, cô ăn lâu, cũng sẽ ngán."
"Cũng đúng." Pall rất tán thành gật đầu, nhưng vẫn là sửa lời, "Ngoại trừ cá mà
cậu làm."
"Cám ơn cô đã tán thưởng."
"Không cần khách sáo, bây giờ ta đang rất chờ mong dùng những nguyên liệu
này để phối hợp nấu ra món cá sẽ như thế nào."
"Loại cá cũng không giống."
"Chuyện này ta ngược lại cũng không thấy có gì đặc sắc, thú một sừng cậu đã
từng nếm thử chưa, nhìn trắng trắng mềm mềm, nhưng thịt lại cứng vô cùng.
Hoa quả rau củ càng khó trồng trọt, mà những loại động vật kia, theo kinh
nghiệm của ta mà xem xét, dáng vẻ càng đẹp mắt, thường thường càng khó ăn."
"Vậy thì Lister..."
"Ta cảm thấy hắn ta có lẽ càng ưa thích loại khoái cảm của sự cấm kỵ kia."
"Cô nói rất có lý."
Karen lại hái thêm vài loại rau quả, cùng Pall nhấm nháp, sau đó bắt đầu tìm
kiếm nguyên liệu phối hợp cho món ăn trong khu vườn.
"Karen, chúng ta có thể hái thêm một chút rồi đến lúc đó mang về sao?" Pall
hỏi.
"Không biết, đến lúc đó để ta hỏi Marvalho một chút."
Pall gật đầu: "Ừm, muốn hỏi một chút, dù gì để đi một chuyến đến nơi này cũng
rất khó, phải biết rằng ở trong kỷ nguyên trước, nơi này chính là nơi mà Thần
Trật Tự Chi dẫn theo con gái mình chơi đùa."
Lúc này, Karen bỗng nhiên trông thấy phía bên trên sợi dây leo phía trước có
một cái đồ vật màu tím, không tương xứng với màu sắc xung quanh mình, vén
lên những tán lá che khuất, Karen trông thấy một cái cài tóc màu tím treo ở nơi
đó.
Tại sao có thể có loại vật này ở đây?
Nhưng mà nghĩ đến, nơi này đã luôn bị phong bế, nói không chừng thật sự là
của Ankara năm xưa để lại.
Trật Tự Thần Giáo chỉ có một Thần duy nhất – Thần Trật Tự. Nhưng trên thực
tế, Trật Tự Thần Giáo là có những vị tồn tại ngang hàng với Thần chi nhánh, chỉ
có điều là Trật Tự Thần Giáo cũng không thừa nhận thần vị của bọn họ.
Nếu như đây là vật do Ankara để lại, vậy cái này có tính là một món Thần khí
hay không?
"Pall, cô cảm thấy cái này có thể là..."
Karen vừa nói vừa nhìn vị trí bả vai của mình, phát hiện không thấy Pall.
Mà lúc này,
Một âm thanh non nớt của một bé gái truyền đến từ sau lưng của Karen:
"Thật là lợi hại, tìm được nó rồi, cha!"