thiết ra các tiểu thế giới, nếu thật sự bước vào thời đại Thần chiến, nhân loại...
Đều có thể gặp nguy hiểm, cần giữ lại hạt giống.
Trước kỷ nguyên của Vĩnh Hằng, tất cả ghi chép đều là vô cùng thiếu sót,
nguyên nhân chủ yếu là do sự tranh bá của Thần Ma, không có một hệ thống
văn minh nào có thể tồn tại trong khoảng thời gian dài, đây cũng là nguyên
nhân vì sao mà hậu thế đã nhận định công tích “Xua tan ngu muội” của Vĩnh
Hằng.
Rốt cục, Karen đã nhìn thấy.
Bóng dáng của ông nội trong lòng anh vẫn luôn rất cao lớn vĩ ngạn, lần này,
không cần dùng biện pháp tu từ nữa bởi vì ông nội bây giờ đã cao bằng thế giới
Địa Huyệt này.
Trong vô số năm tháng của hai kỷ nguyên, hàng vạn chủng tộc sinh sống ở đây
cũng là có khái niệm về “trời đất”, hiện tại, khi những Chủ Thần xuất hiện thì
nơi đây chỉ là giới hạn thấp nhất đủ để cơ thể hoạt động, còn lâu mới đạt đến
cực hạn.
Thần thể của Thần Địa Huyệt vô cùng rách rưới, chắc hẳn là cô ta đã triệu hồi
không ít con rối thu hoạch máu thịt ở bên ngoài quay về, nhưng vấn đề là sau
khi Dis thành Thần thì làm sao có thể cho phép cô ta tập trung bổ sung để phục
hồi?
Điều này cũng khiến cho sức mạnh mà Thần Địa Huyệt thu thập từ bên ngoài
còn chưa đủ bổ sung sự thiếu hụt mà cô ta bỏ ra, để cho cô ta vốn đã suy nhược
trở nên càng tồi tệ.
"Làm vậy không công bằng, ngươi phải để cho ta phục hồi như cũ rồi mới tiếp
nhận sự khiêu chiến của ngươi!”
Tiếng hò hét không cam lòng của Thần vang vọng mảnh không gian này.
Cô ta cố gắng giãy dụa và phản kháng, nếu như là Thần linh giống như kiểu của
Ranedal thì thật ra cô ta cũng không sợ, bất kể có suy yếu đến đâu thì đều có rất
nhiều loại phương pháp để đối phó;
Nhưng vấn đề là cô ta đối mặt với Dis.
Một vị được Trật Tự Chi Thần tự mình nhận định rằng có tư cách trở thành
Thần chi nhánh Trật Tự.
Lưỡi Hái Chiến Tranh lại xuyên thủng qua Thần thể Thần Địa Huyệt, mặc dù
Thần Địa Huyệt bị đẩy lùi nhưng lại cũng không thể thật sự bị giết chết.
Đối thủ của ngươi rõ ràng rất yếu, ngươi cũng đã chiếm hết ưu thế, nhưng chính
là không cách nào làm cho cô ta tắt thở mà chết đi.
"Hoven, ta còn chưa quen thuộc phương thức chiến đấu của Thần, dạy ta."
Lão Hoven được Dis mang ở trên người sau khi trầm mặc một lúc thì hỏi ngược
lại:
"Chủ của ta nếu biết chiến đấu mà còn ghi vào trong bút ký thì chủ cũng sẽ
không bị Tiranus đâm chết."
Trong trận chiến trên không trung Wien, những Chủ Thần khác ít nhiều gì cũng
còn có thể chiến đấu một chút, chỉ có Thần Nguyên Lý nhà mình đang ẩn nấp bị
phát hiện thì chết luôn.
Tốc độ nhanh đến lúc ấy lão Hoven ở hiện trường cũng không kịp chuẩn bị cảm
xúc bi thương.
Mà đổi thành một bên, Thần Địa Huyệt rõ ràng không địch nổi vừa tiếp tục bị
động chịu đánh vừa bắt đầu tìm cơ hội thoát đi.
Dis biết, không thể thả Thần Địa Huyệt rời đi, nhất định phải giết chết cô ta ở
chỗ này, nếu không để một vị Chủ Thần hồi phục sẽ là một phiền phức đáng sợ.
"Vậy cũng chỉ có thể dùng cái phương pháp kia."
Dis giơ lưỡi hái lên, cắt vào bàn tay mình rồi kéo một đường theo cổ tay hướng
lên cánh tay rồi đến lồng ngực.
Thần huyết vàng kim ào ạt chảy ra, rơi xuống mặt đất, biển hồ màu vàng kim lại
xuất hiện.
Lúc trước Ogurev muốn ban truyền thừa cho Dis, bị Dis trực tiếp từ chối.
Dù sao thì sự tự tin của Dis cũng là thứ để cho hắn đi được đến ngày hôm nay;
Nhưng vấn đề thực tế khi trở thành người đầu tiên thành Thần trong kỷ nguyên,
Dis không có tiền bối, không có thầy dạy, năng lực mạnh nhất là “học tập” của
gia tộc Inmerais khi đạt đến cấp độ cao nhất thì ngược lại đã thành thứ vô dụng
nhất.
Bởi vậy, Dis chỉ có thể dùng phương thức nguyên thủy nhất để mai táng vị Chủ
Thần suy yếu này.
Lưỡi Hái Chiến Tranh bị ném ra ngoài, Thần Địa Huyệt vốn định chạy trốn bị
khóa lại, cùng lúc đó máu tươi vàng kìm hình thành đường vân đã bao trùm cô
ta.
Sau một khắc, thần huyết thiêu đốt!
"A a a, Dis, ngươi điên rồi, ngươi điên rồi sao, ngươi vừa mới thành Thần mà
đã muốn tự thiêu đốt bản thân sao?”
“A a a!"
Thần Địa Huyệt phát ra tiếng kêu thê lương hơn trước vô số lần.
Cô ta không cam tâm, vô cùng không cam tâm, cô ta vốn là người sớm nhất dự
tính được sự biến đổi của kỷ nguyên và cũng là người đầu tiên ẩn nấp tránh
được sự trục xuất của Trật Tự, vốn là kẻ thông minh nhất trong cuộc bạo kiếp
của Chư Thần này;
Nhưng khi chuẩn bị hồi phục trong thời điểm thích hợp nhất thì lại gặp một kẻ
khó có thể tin sống ở trong kỷ nguyên này, thành Thần ở tại nơi này rồi áp chế
mình hoàn toàn, nói cho mình biết cái gì gọi là đứng trước sức mạnh tuyệt đối
thì bất cứ âm mưu gì đều sẽ trở nên hoang đường và buồn cười.
Karen đang đứng quan sát ở nơi xa vào lúc này mở to hai mắt nhìn, cảnh tượng
tương tự những Thần chi nhánh lúc trước lại tái diễn trước mặt anh lần nữa,
nhưng lúc này đây, là ông nội của anh.
Connor há to miệng rồng, cũng đã cảm giác được gì, cô bé hô:
"Ôi, Karen, mau đi ngăn cản ông cố."
Cơ thể Karen đang run rẩy, hiện tại anh có thể bay thẳng đến để khuyên can,
nhưng lại đứng ở trên người Cốt Long không nhúc nhích.
Các đời nhân kiệt của Kỵ Sĩ Đoàn số một thức tỉnh rồi hiến tế; Deron xin chiêu
mộ, Tangli lựa chọn đi theo cùng.
Chiến xa Trật Tự sớm đã khởi động, không cách nào dừng lại, từ Thần đến các
vị Thần chi nhánh, hết người này đến người khác, một đời nối một đời, đều hóa
mình thành chip đánh bạc mà hòa vào trong biển lửa.
Đây là một cuộc chiến tranh nhất định phải được lấp bằng vô số người mặc thần
bào màu đen, mình không có quyền lực cũng không có tư cách để yêu cầu bất
cứ một người nào may mắn thoát khỏi, bao quát cả chính anh.
Thần hỏa đáng sợ chiếu rọi toàn bộ thế giới Địa Huyệt, bầu trời bị thiêu đốt
thành một hố to kinh khủng, dòng không gian nghịch càn quét ra ngoài.
Thế giới này đã tàn tạ, một phần ba khu vực đã không còn thích hợp để sinh
sống.
Cuối cùng ngọn lửa bị dập tắt.
Bóng dáng vĩ ngạn cũng biến mất theo.
Kết thúc.
Connor lẩm bẩm nói: "Ông cố đi rồi sao?"
Tay trái Karen nắm chặt sừng rồng, ánh mắt vô hồn lấy nhìn xuống phía dưới,
dốc hết toàn lực tìm kiếm bóng người quen thuộc kia nhưng lại không phát hiện
được chút nào.
Cũng chỉ còn sự chết lặng chưa tan hết, sự đau đớn còn chưa dâng lên.
Một giọng nói xuất hiện sau lưng Karen.
"Khụ khụ..."
Karen quay đầu lại, trông thấy sắc mặt Dis trắng bệch đứng ở sau lưng mình,.
Giọng nói của lão Hoven vang lên: "Ài, ngươi ra sớm như vậy làm gì, ta còn
muốn nhìn nó bi thương khóc lóc đấy, thú vị biết bao nhiêu."
Dis: "Cho nên, ngươi không phải là ruột thịt."
Lão Hoven: "..."