Karen dừng bước, quay đầu lại, mở miệng nói:
"Còn có một việc, tôi cần nhắc nhở các vị đang ngồi ở đây, tựa như ở sâu càng
gần với kho báu thì sẽ có quái vật càng mạnh canh gác, càng đến gần thời cơ,
nguy hiểm cũng sẽ càng ngày càng gần.
Đây là thần dụ mà nữ thần Tự Nhiên cho tôi."
"Ngài lại còn có thể nhận được thần dụ sao!" Helen kinh ngạc hô lên.
A, đám tàn dư của Quang Minh thần giáo bây giờ, ngay cả thần dụ đều không
thể nhận được sao, đã hoàn toàn mất đi liên hệ với thần của bọn họ à.
Trưởng lão Dok thì rất nghiêm túc mà nhìn xem Karen:
"Thật sao?"
Tất nhiên, ông ta rất là coi trọng thần dụ, bởi vì chính mình không có...
"Cho nên, các người đã biết vì sao tôi lại cẩn thận từng lý từng tí như thế sao?
Dù chỉ cần một ngón tay thì tôi đã có thể nghiền nát đám gia tộc sâu bọ kia,
Nhưng tôi vẫn như cũ đến đây để diễn kích với bọn chúng.
Bởi vì càng đến giai đoạn này, thì càng không được chủ quan một chút nào,
nguy cơ đến từ vận mệnh, cũng sẽ càng ngày càng rõ ràng.
Bích Thần giáo, Quang Minh thần giáo, Berry giáo, ha ha...
Tôi có một loại dự cảm, tiếp theo, có thể sẽ gặp phải xúc tu đến từ Trật Tự Thần
Giáo, bởi vì nó là kẻ địch chung của tất cả những người ở đây, nếu như chúng ta
còn có tư cách để bọn họ xem là kẻ địch."
Nghe được bốn chữ "Trật Tự Thần Giáo", trên mặt ba người trưởng lão Dok,
Vernon và Helen đều trở nên nghiêm túc.
Trưởng lão Dok thì hỏi:
"Berry giáo bị Trật Tự Thần Giáo nhắm vào?"
"Chủ mưu sau màn khiến Berry giáo không còn liên hệ với Tự Nhiên Thần
giáo, chính là Trật Tự Thần Giáo. Trật Tự Thần Giáo phản cảm với việc những
thần đã bị trấn áp và chết đi quay trở lại."
Cái này không phải là Karen tự mình nói ra, trong bút ký của ngài Hoven cũng
có ghi chép một đoạn này, nhưng ở phía trước câu nói của ngài Hoven còn có
một cái ghi chú: Ta nghe một người nói.
Người này là ai, rất dễ đoán được.
"Tóm lại, mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta muốn phục hưng một lần
nữa, tất nhiên sẽ đối mặt với quy tắc lớn nhất vào thời đại này... Trật tự.
Nếu phát giác được Trật Tự Thần Giáo tới gần,
Xin hãy kịp thời thông báo cho tôi, chúng ta cùng nhau đối mặt;
Ở bên phía tôi, cũng sẽ làm như vậy."
Nói xong, Karen mở cửa, đi ra ngoài.
Đi ra ngoài sân, lên xe, sau khi lái xe đi rất xa, ngừng lại ở ven đường.
"Hô..."
"Hô..."
Karen và Alfred cùng nhau nghiên người ra ngoài cửa xe, thở một hơi dài nhẹ
nhõm.
"Thiếu gia, tàn dư của Quang Minh Thần Giáo, ghê gớm hơn trong tưởng tượng
của tôi rất nhiều, tôi thậm chí nghi ngờ mình bây giờ, đến cùng có thể đánh
thắng cái cô tiểu thư trông có vẻ rất ngốc kia hay không.
Cô ta không cần niệm thật đã thuận tay triệu hồi ra được mặt kính bảo vệ, đẳng
cấp của thuật pháp rất cao.
Nhờ có chỉ thị của thiếu gia, thuộc hạ lúc này mới có thể theo kịp bước chân của
ngài."
Karen lắc đầu, nói:
"Không, là do bọn họ nhắc nhở chúng ta tốt.
Ngài Bede lúc bình thường cho dùng đối mặt với cha và anh của mình, đều là
dáng vẻ của người bình thường, nhưng lúc trước khi ra ngoài cửa đón chúng ta,
dáng đi lại rất có khí chất.
Đây thật ra là một lời ám chỉ, người ở bên trong cũng không biết thân phận thật
sự của tôi.
Piaget cho thêm rất nhiều rất nhiều đường vào trong cà phê của tôi, nhưng anh
ta biết tôi vốn không thích ăn đồ ngọt, đây là đang nói cho tôi, thật ra thì tôi
đang gặp nguy hiểm.
Anh cũng nhìn thấy, lão già kia, ngay từ đầu là có ý muốn giết tôi, ông ta và
Bertha mặc dù đều là Quang Minh thần giáo, nhưng giống như cũng không ưa
gì nhau lắm, cô gái kia gọi Bertha là gì?"
"Là thần sứ, thưa thiếu gia."
"Ừm, đúng, đặt phái viên từ trên phái xuống chắc chắn sẽ có mâu thuẫn với
quan địa phương.
Mặt khác, Piaget còn hỏi tôi có muốn ăn bánh gatô hay không, còn bảo lấy cho
tôi một phần, ý nói chuyện tiếp theo sẽ liên quan đến việc chia bánh."
"Ngài Piaget lợi hại như vậy?"
"Bởi vì bọn họ trước đí, chắc đã nói chuyện một hồi rồi, Piaget mặc dù là người
ngoài nghề, nghe không hiểu gì, nhưng anh ta nhất định sẽ nghe ra được đây là
một buổi hội nghị có tính chất như thế nào.
So với lão già kia, hoặc là thư ký Bertha của anh ta, cho dù là Bertha có khuôn
mặt giống như Lynda, anh ta thật ra cũng chẳng có tí cảm giác gì với cô ta,
Piaget vẫn tin tưởng tôi hơn là bọn họ."
"Thì ra ở trong đó còn có nhiều chi tiết nhỏ nhặt đến như vậy."
"Anh không nhìn ra được cái gì à?" Karen tò mò hỏi Alfred.
Alfred lắc đầu, nói: "Tôi chỉ biết là phải chú ý đến biểu hiện của thiếu gia, sau
đó cùng ngài phối hợp."
"Rất tốt."
"Thiếu gia, lão già kia không chỉ có không có xem thấu được ngài, cũng không
nhìn thấu được tôi, tôi cảm thấy tín ngưỡng của tôi lại tăng lên rồi, trên người
tôi bây giờ giống như hoàn toàn không có mùi vị của dị ma."
Một con dị ma không có mùi vị của dị ma.
Alfred cảm thấy, sau khi Kevin tiểu lên mình ngày hôm đó, thiếu gia tự mình
dùng tay không để bẩn thĩu mà bôi lên vết thương của mình, tín ngưỡng của
mình đối với thiếu gia, đã thăng hoa thêm một bước.
"Cái vở kịch lần này, mặc dù độ khó tăng lên, nhưng chúng ta diễn cũng không
tệ."
Lúc đầu nghĩ đến là diễn kịch cho đám người gia tộc Rafael xem, ai biết được
đám người của gia tộc Rafael đã lẫn vào mùi của dây điện cháy mà bay khắp
bầu không khí của Wien rồi.
"Là nhờ thiếu gia làm chủ tiết tấu tốt.
"Tóm lại, rất có lời, ít nhất chúng ta có được tư cách nói chuyện ngang hàng với
đám tàn dư của Quang Minh Thần Giáo này, chỉ là tàn dư mà thôi, lại mạnh đến
vậy, đây chính là nội tình bên trong của giáo hội chính thống sao.
Tựa như là con cuốn chiếu, cho dù cơ thể bị cắt đứt đã chết rồi vẫn còn có thể
tiếp tục nhúc nhích."
Alfred lập tức ở ghi nhớ lời "Ví von" này trong lòng.
"Chúng ta so sánh với họ, thì khó khăn hơn nhiều, tôi, anh, thêm một con mèo
biết nói chuyện và một con chó chỉ biết sủa."
"Thiếu gia, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì? Chờ bức tranh kia vẽ xong sao?"
"Chờ cái gì, chúng ta cũng không có tông giáo nào cần phục hưng."
Alfred trừng mắt nhìn.
"Thuốc an thần đã uống xong, tiếp theo, chúng ta cần tiếp tục điều tra vụ giết
người mà ngài Pavaro để lại kia."
Nói,
Karen duỗi lưng một cái,
Mặt lộ ra vẻ mỉm cười nói:
"Coi như dẫn tới phản ứng của một vài người trong Trật Tự Thần Giáo, bây giờ,
cuối cùng cũng có người bị đẩy ra chịu trách nhiệm."