ở trên sàn nhà trong phòng khách từ từ nhắm hai mắt, biểu cảm khi thì đau khổ
khi thì thả lỏng, Auggie đang dựa theo Karen nhắc nhở mà tự mình thêu dệt ký
ức đêm hôm đó cho mình.
Chờ đợi một hồi, Dinah cảm thấy rất nhàm chán, trong đầu Dinah lại hiện ra
hình ảnh Karen lúc Auggie bị sét đánh, động tác chỉnh sửa cổ áo sau khi hai
chân hạ xuống đất khi nãy.
Ngay sau đó, hắn lại hành lễ với chị Auggie, gọi là: "Ngài Auggie."
Một màn này, để cô cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Bởi vì khi mình còn bé, mỗi lần muốn thân thiết với hắn, hắn trước hết đều sẽ
ôm mình biểu lộ thân mật, sau đó mỗi lần đều là ôm rồi xoay ba vòng, thả mình
xuống ở giây thứ 12.
"Đi đi, tự đi chơi."
Sau đó nhanh chóng thu hồi lại nụ cười rất hiền lành, ngược lại bắt đầu chỉnh
sửa quần áo của mình.
Mà trong nháy mắt đó biểu cảm thay đổi, khi đó còn nhỏ trải qua nỗi đau mất
cha, để cô lần lượt rõ ràng rằng, mình chẳng qua là một cái... Đạo cụ.
Mình còn sống tốt, thì là một món đạo cụ để có một lời nhắn nhủ với người cha
đã mất của mình.
Ở trước mặt người ngoài hắn sẽ thể hiện ra sự thân thiết với mình, nhưng trong
lúc không có người ngoài, hắn sẽ cảnh cáo nếu như mình dám nghịch ngợm, sẽ
ném mình vào trong một thế giới riêng để sống một mình.
Có lẽ sau mấy năm nữa, ném cho mình vào mấy tên đàn ông, nếu như mình cảm
thấy hứng thú mà nói, có thể trải nghiệm một chút sự vui vẻ giữa nam và nữ,
muốn làm mẹ cũng có thể có một đứa hoặc mấy đứa.
Hắn vốn cũng không quan tâm đến mình... Thật sự không quan tâm chút nào,
nhưng điều đáng giận nhất đó là việc hắn làm không thể bắt bẻ, những người
chú kia cũng đồng ý hành vi của hắn.
"A."
Dinah phát ra một tiếng hừ lạnh, đốt ngón tay phát ra tiếng vang giòn.
Có đôi khi, hận một người, thật sự không cần gì lý do, thậm chí đi trên đường
nhìn thấy hắn không vừa mắt thì muốn đánh hắn, cũng không phải phát điên.
Thừa dịp Auggie vẫn còn tiếp tục nhắm mắt ngồi xuống, Dinah đứng người lên,
đi ra khỏi phòng của mình.
...
"Sẽ sẽ không quấy rầy đến ngươi chứ, Karen?" Dinah mỉm cười hỏi, lúc này cô
ta biểu hiện giống như là một cô em gái nhỏ nhà bên.
Nhưng ở trước cửa khách sạn, Karen đã bắt được cảm giác hận thù không biết
nguyên nhân của Dinah, cho nên căn bản là không có suy nghĩ theo khuôn mẫu
giống như lời Pall nói.
"Cũng không có, tiểu thư Dinah, ai có thể từ chối giao lưu với một vị tiểu thư có
sức hút như vậy chứ? May mắn, mặc dù ta vừa mới chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi,
nhưng còn chưa kịp mở nước."
Nghe nói như thế, nhìn thấy nụ cười này, vẻ lo lắng trong lòng Dinah lại tăng
lên thêm một bậc.
A, một câu trả lời từ chối thật đúng mực.
Cùng cái tên đáng chết kia, quả thực là giống nhau như đúc!
Lúc này Karen cũng không biết, bởi vì biểu hiện của mình rất giống với người
nào đó, đã tích lũy đủ độ hận thù trong lòng cô bé trước mặt này, mà người giúp
mình tăng độ hận thù kia, thế mà còn là Đại tế tự.
"Ngài Karen có chức vụ gì trong giáo vậy?"
"Ta là thành viên của Đòn Roi Kỷ Luật thành phố York, tiểu thư Dinah muốn
uống chút gì không?"
Dinah liếc qua ấm trà đã pha ở phía sau, trả lời:
"Hồng trà, có không?"
"Rất xin lỗi, không có, ta đi ra ngoài không có mang theo những thứ này."
Mà lúc này, Ashley ở phía sau đang chuẩn bị cầm lấy ấm châm trà nghe được
lời này, để ấm trà xuống, sau đó yên lặng lấy nước đá ra từ trong thùng giữ
nhiệt.
...
"Dinah, muốn ăn chút gì không?"
Dinah tuổi nhỏ nhìn về phía nửa miếng socola đặt trên bàn:
"Dinah muốn ăn sô cô la."
"A, ở chỗ ta không có cái này, con đi tìm chú Dann đi, ở đó chắc chắn có.
Verden, để Pusilic tiến vào bẩm báo tiến triển mới nhất đi."
Dinah: "..."
...
Thật ra, Karen cũng không phải là nhằm vào cô, dù sao đối phương cũng sắp
xếp cho mình căn phòng xa hoa như vậy, nhưng cũng bởi vì đối phương để lộ ra
ác cảm đối với mình, để anh theo bản năng không muốn tiếp xúc quá nhiều, ít
nhất tạm thời là như vậy.
Mà lại, Karen cảm nhận được cô gái này mặc dù biểu cảm trên mặt nhìn rất
bình thường, nhưng biểu cảm hơi khẽ nhúc nhích, tựa như vẫn đang cố kiềm
chế cái gì.
"A, lúc trước ta phát hiện ngài Karen báo cáo láo về hóa đơn, đây xem như là
phạm sai lầm sao?"
"Đúng vậy, đây là sai lầm của ta, mời tiểu thư Dinah báo cáo với tổng bộ Đòn
Roi Kỷ Luật thành phố York, hoặc là, sau khi ta trở về sẽ tự mình chủ động
trình báo nhận lỗi."
"Ha ha." Dinah đưa tay chỉ về phía phòng khách trống, "Ngài Karen, tay ta
ngứa, ngài tiếp giúp ta vài chiêu nhé."
"Tiểu thư Dinah, ngài có lẽ không biết, ta là Trận pháp sư trong Đòn Roi Kỷ
Luật, ta không am hiểu đánh nhau."
"Nhưng ta đang muốn đánh ngươi một trận, có thể chứ? Ngươi cho rằng ta để
ngươi ở trong căn phòng lớn như vậy làm gì, còn không phải là bởi vì không
gian nơi này lớn thích hợp để ra tay sao."
"Tiểu thư, giữa chúng ta có phải đã có hiểu lầm gì rồi hay không? Nếu như là
bởi vì việc của ngài Auggie khi nãy, ta đã giải thích với ngài, ngài cũng có thể
chứng thực với ngài Auggie."
"Ngậm miệng đi, ta đang muốn đánh ngươi một trận, có thể sao!"
"Căn cứ theo Điều Lệ Trật Tự, nhân viên của Thần Giáo nghiêm cấm đấu đá nội
bộ, nếu thành viên của Đòn Roi Kỷ Luật."
"Ông!"
Dinah bỗng nhiên phóng tới Karen, một đấm đánh về phía mặt của Karen, đây
là trực tiếp muốn hủy khuôn mặt của Karen, bởi vì cô trông thấy gương mặt này
của Karen là tức giận, muốn phá nát nó!
Con Mắt Ám Nguyệt bên trong hai con ngươi Karen lấp lóe, động tác của Dinah
trong mắt anh trực tiếp bị chậm lại, sau đó anh lui lại một bước, vừa lúc nhích
người sang một bên né tránh một đấm này đồng thời, cánh tay phải trực tiếp đập
về phía sau lưng của Dinah.
"Ầm!"
Dinah mặt hướng xuống dưới, bị đánh té xuống đất.
"... nội đấu, tội thêm một bậc."