âm thanh ở sát vách, động tác của hai người để lại hai cặp đào cho Richard đang
ngồi ở trên giường phía sau.
Nhưng mà Richard cũng không ngẩng đầu thưởng thức, mà là rất quen thuộc
cầm lấy một bộ bài ở trên giường, bắt đầu chuyên chú xào bài.
Ronis đứng người lên, cười nói: "Xem ra bạn bè của thiếu gia Eisen chúng ta
cũng có thói quen giống như ngài đấy."
Lieza thì cười nói: "Ta cảm thấy Deanna có lẽ càng hi vọng có một cuộc đối
kháng dữ dội thật sự."
"Đánh bài." Richard thúc giục nói.
"Được rồi, tôi đi lấy một chút trái cây đến."
Lieza đi ra ngoài, sau đó dặn dò mấy chị em: "Hôm nay là sinh nhật của thiếu
gia Eisen, đi nói cho mọi người."
"Có cần thông báo cho những cửa hàng khác luôn không?"
"Đương nhiên, ngài ấy thế nhưng là thiếu gia Eisen của con phố điểm tâm
chúng ta."
"Được rồi."
Sau khi dặn dò xong, Lieza quay trở về căn phòng, Ronis đã lên giường mà ngồi
đánh bài với Richard.
Lieza nói với Ronis: "Ronis, cô có thể co chân của mình lại hay không, nếu
không thì bên trong đều sẽ lộ ra trước mặt thiếu gia Eisen hết đấy."
"Đúng vậy, chị Ronis, chị làm như vậy sẽ làm ta phân tâm trong lúc đánh bài
đấy." Richard cười nói.
Ronis co chân lại.
Ngay từ đầu thì Richard lấy hình tượng "Kim heo"* để xuất hiện ở trên con
đường này;
* Chơi chữ theo từ Kim chủ (khách có tiền), ở đây mang nghĩa là một tên ngu
nhiều tiền
Nhưng thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người phát hiện Richard khác biệt,
cũng càng muốn giao tiếp với nhau như những người bạn, mà bởi vì tuổi tác của
những người phụ nữ trong cửa hàng điểm tâm cũng tương đối lớn, cho nên tất
cả mọi người có đều có cảm giác xem Richard như là em trai của mình, thậm
chí là con trai.
Lieza cũng leo lên giường ngồi, ba người ngồi trên cái giường đơn nho nhỏ, vẫn
còn có chút chật chội.
Richard bắt đầu ra bài, nói: "Gần đây ta có một cái nữ đồng nghiệp đi xa, ta cảm
thấy có chút mất mác."
Lieza lập tức hỏi: "Thiếu gia Eisen, vị nữ đồng nghiệp kia của ngài có biết ngài
thích đến đây hay không?"
"Chắc là biết đến, sao vậy?"
Lieza cảm khái nói: "Vậy thì không xong rồi."
Ronis lập tức nói: "Biết thì lại có việc gì chứ, thiếu gia Eisen của chúng ta mỗi
lần đều là tới tìm chúng ta để tán gẫu, lại chưa từng làm những chuyện gì khác,
cả một con phố điểm tâm của chúng ta đều có thể cùng làm chứng."
Lieza nâng trán, nói: "Đừng, tuyệt đối đừng, vậy thì càng không xong."
...
Ngài Eisen nhìn thấy Richard và Leon ngồi vào trong xe, lái ra khỏi tòa nhà
tổng bộ.
"A, nó còn nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của mình, dẫn bạn bè đến nhà để chúc
mừng cho mình sao."
Ngài Eisen thở một hơi dài nhẹ nhõm, chỉnh sửa bản vẽ thiết kế ngục giam ở
trong tay, đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng, ông ấy cũng muốn tan làm.
Nửa đường lái xe về nhà, khóe miệng của ông ấy thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ý
cười.
Trước đây ông ấy rất kháng cự việc mình trở thành chủ đề chính, nhưng lần này,
ông ấy muốn cùng người trong nhà của mình tổ chức một buổi sinh nhật thật
tốt.
Nhưng mà chờ đến khi ông ấy lái xe về trước cổng nhà, lại không trông thấy xe
của Richard.
Eisen sờ lên chiếc nhẫn, từ Memphis biến trở về hình dạng của mình, đi vào
trong nhà, trông thấy vợ của mình đang bố trí nến trong phòng khách:
"Anh trở về rồi đấy à, hôm nay là sinh nhật của anh đấy."
"Richard đâu?"
"Nó còn chưa về nhà, hôm nay hẳn là con trai ở lại tăng ca rồi."
"Không có, ta có gọi điện thoại hỏi, đã sớm tan làm, để ta đi tìm nó đi."
"Để em đi cùng đi." Kaixi nói một cô lễ phép, nghĩ rằng chắc chắn sẽ bị từ chối
một cách khách sáo.
Eisen do dự một chút, vẫn gật đầu, nói:
"Được rồi."
Câu này khiến phu nhân Kaixi sửng sốt một chút, cô lập tức có một chút kích
động nói: "Được rồi, để em đi thay quần áo."
"Không cần." Eisen rất cứng nhắc ngăn cản Kaixi, cũng nói thêm một câu, "
Nhìn đẹp mắt."
Phu nhân Kaixi mỉm cười gật đầu: "Vậy chúng ta lên đường đi, tìm con của
chúng ta về nhà."
Cô cũng không dám gượng ép đi thay quần áo đổi cách ăn mặc, bởi vì cô lo
lắng chồng mình sẽ đổi ý.
Ngồi vào trong xe của chồng mình, nhìn xem chồng mình lái xe, phu nhân
Kaixi nói:
"Eisen, đã bao lâu anh không lái xe chở em rồi nhỉ."
Ngài Eisen vẫn còn có chút không quá quen thuộc với việc ở cạnh vợ mình, mà
còn ở trong một không gian nhỏ như bây giờ, đương nhiên, đây cũng không
phải là vì bài xích, mà là tìm lại một loại cảm giác ngượng ngùng khi vừa mới
hẹn hò trước đây.
Thật ra Kaixi cũng có được cảm giác tương tự, quan hệ giữa vợ chồng bọn họ,
thật ra đã bị gián đoạn từ rất lâu
"Về sau, sẽ cố gắng."
"Được rồi." Phu nhân Kaixi đưa tay đặt ở trên đùi của ngài Eisen, nhẹ nhàng vỗ
vỗ.
Ngài Eisen đỏ mặt.
"Ha ha ha." Phu nhân Kaixi nhịn không được che miệng nở nụ cười.
"Xếp một con quạ đen đi."
"Được rồi."
Phu nhân Kaixi lập tức lấy ra một tờ giấy thuật pháp màu đen, xếp một con quạ
đen, thả nó ra ngoài cửa sổ xe, để nó dẫn đường.
Ngài Eisen căn cứ theo sự chỉ dẫn của con quạ đen, sau khi lái xe không lâu, rẽ
vào Phố Hồng Diệp, sau khi tiến vào con đường này, quạ đen bắt đầu lượn vòng
quanh, tất nhiên rằng Richard đang ở gần đây, nó đang xác nhận một vị trí cụ
thể.
"Là ở nơi này sao?" Phu nhân Kaixi nhíu mày, "Thật sự là không tưởng nổi,
hôm nay là sinh nhật của cha mình, nó thế mà không về nhà mà lại đến nơi
này."
Thân là một người mẹ, phu nhân Kaixi thật sự tức giận.
"Nên giáo dục nó lại một chút." Ngài Eisen nói.
Mặc dù ông ấy vẫn luôn rất rõ ràng đối với cái sở thích này của con trai, nhưng
hôm nay, ông ấy cũng vô cùng bực bội.
"Chờ sau khi bắt nó về, anh cố gắng giáo dục nó một chút đi." Phu nhân Kaixi
nói bổ sung, "Không nên khách sáo, cũng không cần nương tay, một con cừu
non lạc đường bị quất roi dạy dỗ, đây là trách nhiệm của người làm cha như
anh!"
Ngài Eisen nhẹ gật đầu, theo thói quen mà trả lời: "Em cũng vậy."
Phu nhân Kaixi hiểu lầm ý của chồng mình, có một chút kinh ngạc, nhưng vẫn
lập tức nói tiếp: "Được rồi, lần này anh và em cùng nhau giáo dục nó, lần này
nó cũng quá không nên thân rồi."
Xe ngừng lại.
Ngay lúc ngài Eisen và phu nhân Kaixi chuẩn bị xuống xe, những người phụ nữ
làm việc trong cửa hàng điểm tâm ở hai bên đường bước ra đứng ở trước cửa,
cùng nhau kêu lên nhiệt tình:
"Chúc thiếu gia Eisen yêu quý của chúng ta sinh nhật vui vẻ!"
Phu nhân Kaixi: "..."
Ngài Eisen: "..."