Richard kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn dấu bàn tay đỏ tươi ở trên mặt cha mình.
"Cha, tại sao người lại làm vậy với với bản thân mình, không nên như vậy,
không nên như vậy, cha ơi!"
Richard nhào về phía ngài Eisen, ôm lấy eo của ông ta, gấp rút nói:
"Cha, người tuyệt đối đừng tự thương tổn tới mình, cha muốn thì cứ đánh con
đi."
"Được."
"..." Richard.
"Bốp!"
Richard chỉ cảm thấy tầm mắt mình xoay cuồng trong mơ hồ, trong đầu choáng
váng một hồi, cả người té ngồi trên mặt đất, một bên mặt của cậu ta, cũng xuất
hiện một dấu bàn tay đỏ tươi.
"Bốp!"
Lại là một âm thanh giòn tan vang lên, nửa bên gương mặt còn lại của ngài
Eisen cũng xuất hiện thêm một cái dấu tay.
Nhìn thấy cảnh này, Richard lập tức ý thức được muốn sắp có chuyện gì lại xảy
ra, lập tức kêu to lên:
"A!"
"Bốp!"
"Phù phù!"
Không đợi Richard đứng người lên, nửa bên mặt của cậu ta lại bị tát thêm một
cái, chỉ có thể một lần nữa té ngồi trên mặt đất.
Ngài Eisen lại giơ tay lên một lần nữa, để lên trên mặt mình:
"Ba!"
"Đừng a, cha!"
"Ba!"
"A!"
Ngài Eisen có lẽ cũng không biết cái câu nói "Tội cha không dạy con" này,
nhưng việc này cũng không hề ảnh hưởng đến việc ông ấy trình diễn nội dung
của câu nói này.
Cứ như vậy, ngài Eisen mỗi lần đều tự đánh mình một cái, sau đó lại đánh
Richard như vậy một cái, Richard bị đánh đến nỗi kêu to, rốt cục bộc phát tiềm
năng, lăn qua một bên, sau đó dùng cả tay chân muốn bò lên thoát khỏi phòng
khách, nhưng sau lưng truyền đến một âm thanh, khiến cho cậu ta cảm thấy
tuyệt vọng:
"Trật Tự- Lồng Giam."
"..." Richard.
Cả người Richard bị trói lại, một lần nữa bị kéo lại trước mặt ngài Eisen.
"Cha..."
"Ầm!" Ngài Eisen đấm vào ngực mình một đấm.
"Ầm!" Phần bụng của Richard cũng ăn một đấm.
"Ầm!"
"Ầm!"
Richard bị đánh đến mức phun ra tất cả trà sữa đã uống trước lúc về ra.
Cuối cùng, cha của cậu ta cũng đã dừng tay, Richard vốn cho rằng tất cả mọi
thứ đều đã kết thúc, nhưng kết quả cậu ta lại trông thấy cha mình rút thắt lưng
ra.
"Không... Không nên."
"Ba!"
"Ba!"
"A!"
Richard không ngừng mà phát ra tiếng kêu thảm thiết, cậu ta muốn dùng cách
này đến để la cho mẹ mình nghe, nhưng rõ ràng mẹ ở ngay trong phòng bếp, vì
cái gì đến bây giờ còn không xuất hiện?
Chẳng lẽ... Cha đã bố trí kết giới trong nhà trước một bước?
...
"Mẹ cứ như vậy mà đứng nhìn hay sao?"
Đứng trên lầu hai, Kaixi nhìn thấy con trai mình không ngừng bị đánh phía dưới
mà cố nén nước mắt hỏi bà cụ đang đứng bên cạnh mình.
"Giữa hai cha con, cãi nhau ầm ĩ rất bình thường, cũng không có thù hận gì."
Bà lão ôm trong tay một cái túi nước màu xanh lam, bên trong có chứa một viên
Tinh Thạch Nham, có thể cung cấp nhiệt lượng kéo dài.
Lần trước Karen đến nhà Guman làm khách, cảm thấy không khí của gia đình
Guman rất tốt, người một nhà đều rất hiền lành, nhưng một gia tộc lớn có thể
bảo trì hòa thuận hài hòa, bình thường đều cần một người có thể để cho những
thành viên khác trong gia tộc đều cảm thấy e ngại, ở nhà Inmerais là Dis, ở nhà
Guman thì do bà lão này chịu trách nhiệm đóng vai nhân vật này.
Chỉ có điều bà hiểu cách biểu lộ vẻ hiền hòa và dịu dàng với người trong nhà
hơn Dis.
Mà khi bà ấy mở miệng nói không cần phải can thiệp, Kaixi chỉ có thể đứng lại
tại chỗ mà không thể ngăn cản hai cha con kia.
"Nó là cháu trai của mẹ đấy!"
"Ta biết." Khóe miệng của bà lão nở nụ cười, "Lần trước Eisen dạy dỗ con trai
của mình là lúc nào, con còn nhớ rõ không? Nhiều năm rồi chưa từng thấy phải
không, ta cảm thấy, đây là một cái khởi đầu rất tốt, nó tựa như đã học được cách
làm sao để giải tỏa những cảm giác che giấu ở trong đáy lòng của mình ra.
Đây là một cái dấu hiệu tốt, vì bệnh tình của cha mình, Richard chịu một ít khổ
sở, cũng là đáng."
"Mẹ, cũng không thể như vậy được, con không đứng nhìn con trai của mình bị
đối xử như thế!"
"Bây giờ không muốn nhìn thấy, vậy lúc mấy năm trước con xin được điều đến
thành phố Tang Phổ mà chưa từng chăm nom con của mình, sao con lại nhìn
không nổi đi?"
"Đây cũng không phải là một chuyện, con với mẹ không giống nhau, mẹ cũng
không phải chỉ có một đứa cháu trai, nhưng con chỉ có một đứa con trai là
Richard!"
"Mẹ không chỉ có một đứa cháu trai?"
Ánh mắt của bà lão ngưng lại, dưới chân của bà ấy xuất hiện một luồng ánh
sáng màu xanh lá, lập tức dưới chân Kaixi cũng xuất hiện ánh sáng giống vậy,
trong phút chốc Kaixi đã bị nhốt ở bên trong.
Mặc dù trước đó không lâu Kaixi đã bị thương, nhưng dù sao bà ấy cũng Là
Thuật Pháp Quan của thần giáo, nhưng vào lúc này, lại không có chút năng lực
phản kháng nào.
Bà lão xoay người, nhìn về phía con dâu của mình, âm thanh lạnh lùng nói:
"Đem lời vừa mới nói, nói lại một lần cho ta nghe."
"Con..."
Cái túi nước ấm trong tay của bà lão phóng ra một tia sáng màu xanh lam, cuối
cùng tạo thành một bụi cây phủ đầy gai nhọn.
Kaixi bất ngờ, không thể tin được mà nhìn vào mẹ chồng mình, bà ấy vốn nghĩ
mẹ chồng mình có thể bởi vì đứa con riêng kia mà cố gắng bù đắp một chút tình
cảm cho nó, nhưng bà thật không ngờ tới rằng mẹ chồng mình có thể làm đến
mức độ này!
Lúc Kaixi vừa được gả vào nhà Guman đã biết mẹ chồng mình rất khó chơi,
nhưng những năm này, giữa hai bên xem như cũng hòa hợp mà sống chung, cho
dù mình tự tiện rời khỏi nhà mà đến thành phố Tang Phổ làm việc, bà lão đứng
trước mặt mình này cũng không thèm nói gì mình, cũng chưa từng đến tìm
mình.
Nhưng bây giờ...
"Lớn tuổi, tính tình cũng càng ngày càng tốt, một thế hệ quản việc của một thế
hệ, cuộc sống của con cháu ta vốn cũng không thèm để ý, nhưng, có một số việc
thì không giống.
Những lời mà con vừa mới nói,
Bây giờ,
Ở trước mặt của ta,
Lặp lại một lần nữa."