gì, ông ấy bây giờ giống như là một người chìm dưới nước thật vất vả mới nổi
lên trên bề mặt, đang không ngừng há to miệng mà hô hấp, cho nên, câu nói này
lại được ông ấy liên tục hô lên mấy lần
"Karen, cháu là ông ngoại của ông!"
"Karen, cháu là ông ngoại của ông!"
"Karen..."
Karen có thể hiểu tâm tình của Deron đang rất chập chờn, rất tự nhiên mà bỏ
qua vấn đề nói sai một chút, trên mặt tươi cười đáp lại:
"Ông ngoại."
Nghe được xưng hô thế này, Deron rốt cục yên tĩnh trở lại, giống như là được
cho một liều thuốc an thần.
Ông ta ngồi trở lại đến trên ghế, giống như đã lập tức bị rút đi hết thảy sức lực,
nhưng cũng không cảm thấy uể oải, bởi vì một thứ khác gọi là sự hy vọng đang
thẩm thấu vào người ông ta.
Ông ấy đã tiếp nhận việc Karen là cháu ngoại của mình, nhưng còn không có
thích ứng được sự thay đổi mà nhận thức này mang đến.
Ví như người trẻ tuổi ưu tú như vậy, trên người cũng có chảy huyết mạch của
nhà Guman, khối rubic mà nó ngưng tụ ra thế mà tinh xảo và mỹ lệ đến như
vậy, đây có phải mang ý nghĩa rằng tương lai nhà Guman...
Khóe miệng của Deron bắt đầu run rẩy, ông ấy đang ức chế mình bây giờ không
được bắt đầu cười ngây ngô, nhất là ngay trước mặt cháu ngoại của mình.
Nhưng ông ấy lại có chút không cách nào tự đè xuống, hai loại cảm xúc vui
sướng và thận trọng đang va chạm dữ dội trong lòng mình, để cho mình nhịn
không được mà vặn vẹo cùng với chúng, giống như cả người chỗ nào cũng đều
rất ngứa.
Cuối cùng, Deron chỉ chỉ lên phía trên, mở miệng nói:
"Vậy thì Karen à, phía trên chắc là sắp ăn cơm rồi, cháu đi lên trước dùng cơm
đi, bà cháu... Bà ngoại cháu chuẩn bị món ăn rất ngon."
"Được rồi, ông ngoại."
Karen cúi nửa đầu với Deron rồi sau đó xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Cuộc "Nhận nhau" này có chút quá đơn giản, nhưng trên tình và lý, Karen là
không có chuẩn bị, Deron thì lại càng không,
Về phần nói để hai bên nhận nhau rồi ôm đầu khóc rống, cái này hiển nhiên
không thực tế.
Chờ sau khi Karen đi ra, Deron một tay che miệng của mình, cơ thể ngồi trên
ghế lắc lư trước sau, con mắt híp lại như trăng lưỡi liềm, nửa gương mặt bị tay
che lại, có lẽ cũng đã sớm cười nở hoa.
Sau khi tự cứu rỗi trong lòng với con gái của mình, tiếp xuống cần phải đối mặt
với ảo tưởng, đó là một đứa cháu ngoại ưu tú như vậy có khả năng mang đến hy
vọng cho mình lúc tuổi già;
Hoặc là từ lúc bắt đầu thì không nghĩ, đã nghĩ tới đây, thì hoàn toàn không dừng
được.
Vốn dĩ Deron còn cảm thấy tác phong làm việc của Karen quá kiên cường, có
chút không hợp với triết lý công việc và cuộc sống của mình, hiện tại thì cảm
thấy, đây mới là tinh thần phấn chấn mà người trẻ tuổi nên có, nếu thật sự giống
như dáng vẻ mốc meo già nua của mình thì mới thật sự là có vấn đề!
Sau khi giải quyết được điểm này, Karen trong mắt Deron, giống như cũng
không có khuyết điểm gì, ngược lại tất cả đều là ưu điểm.
Một nguyên nhân rất lớn cho sự thân thiết giữa hai thế hệ cách nhau, là khi con
cái của mình sinh ra đời, thân là cha mẹ còn chưa tới tuổi già, đang còn trong
lúc tráng niên thậm chí là vẫn là thanh niên nên vẫn còn trong giai đoạn tìm tòi
tiến tới trước, thậm chí không ít người lúc làm cha mẹ thì hoàn toàn không
chuẩn bị tốt để làm cha mẹ;
Đợi đến lúc thế hệ cháu sinh ra đời, giống như là một con đường chạy được hơn
phân nửa hoặc là sắp đi đến cuối cùng, lúc này thường thường có thể ngưng lại,
kỳ vọng và quy hoạch để đời sau của mình có thể đi tốt và xa hơn trên con
đường này, giống như là vận mệnh cho mình thêm một cơ hội nữa, trên điều
kiện tiên quyết đó là đã từng có kinh nghiệm một lần, vẽ tranh trên một tờ giấy
trắng mới....
Deron cũng muốn cầm lấy bút vẽ, nhưng nhìn xem bức tranh trên tờ giấy trước
mặt, ông ấy phát hiện phía trên đã có nội dung cực kỳ phong phú, bất kể mình
thêm vào chỗ nào đều sẽ có vẻ vô cùng thừa thãi và vướng víu;
Nhưng mà như vậy cũng không cho ông ấy cảm giác bị thất bại, sự vui vẻ khi
"Được bày sẵn để ăn", là khó mà dùng ngôn ngữ để miêu tả ra; nếu hậu bối
không cần mình giúp quy hoạch, như vậy mình cũng sẽ không để ý trực tiếp
thay vào góc độ của hậu bối, mượn nhờ bọn nó, để cho mình "trải nghiệm" nhân
sinh một lần nữa.
Đến cuối cùng,
Với điều kiện trước tiên là biết có kết giới trong phòng, Deron vẫn như cũ rất là
chột dạ mà kiềm chế nhỏ tiếng mình lại, bởi vì câu nói tiếp theo này, ông ấy rất
muốn nói, lại biết khi mình nói ra sẽ rất xấu hổ, cực kỳ không cần mặt mũi,
nhưng vẫn như cũ không cách nào ngăn cản sự xúc động muốn nói ra trong lòng
của mình:
"Trách không được Karen ưu tú như vậy, thì ra là do trong cơ thể có chảy huyết
mạch của nhà Guman ta mà."
…
Một lần nữa Karen quay trở lại phòng khách, Richard đi tới hỏi: "Ông nội ta kêu
anh xuống dưới nói cái gì rồi?"
"Không có gì." Karen lắc đầu, "Một chút chuyện làm ăn."
"A, ta và dượng phải đi ra ngoài mua chút hoa quả."
"Không phải sắp ăn cơm rồi sao?"
"Bà nội còn muốn chuẩn bị vài món thức ăn, không trễ đâu."
"Vậy hai người đi thôi."
Richard thấp giọng nói: "Lần này, lại cho anh thêm phiền phức."
Richard nói đến chuyện của Thẩm phán quan Duck.
“Chỉ cần một câu nói, không có gì là phiền phức cả."
Câu “dù sao cũng là người nhà” ở phía sau, Karen không nói ra miệng.
Thật ra chuyện này cũng không tính là chuyện gì lớn, có lẽ nan đề lớn như trời
ở trước mắt một người, trong mắt của người khác thì chỉ cần một câu đã có thể
nhẹ nhõm giải quyết.
"Haha." Richard cười cười, cùng dượng mình đi ra khỏi cửa trước.
Eisen đi đến trước mặt Karen, nhìn một chút về hướng cầu thang tầng hầm, lại
nhìn Karen.
"Chào cậu."
"Tốt." Eisen nhẹ gật đầu, sau đó chỉ về hướng phòng sách của mình, "Ta về
phòng sách trước."
"Được rồi."
Eisen có chút xúc cảnh sinh tình, nhưng mặc dù bây giờ ông ấy có thể chào hỏi
người khác, nhưng phương diện bộc lộ tình cảm này vẫn còn có chút khó khăn,
chỉ có thể về phòng sách của mình để bình ổn cảm xúc lại trước.
Karen đi vào phòng bếp, phu nhân Đường Lệ đang xào đồ ăn trong nồi, thịt xào
mướp đắng. Thấy Karen đi đến, phu nhân Đường Lệ nói: "Mướp đắng bà đã
luộc qua nước rồi."
"Ừm." Karen rất tự nhiên mà khẽ dựa lên khung cửa phòng bếp.