Philomena mở mắt ra, nhà gỗ nhỏ, giường của mình, cô ngồi dậy.
Bốn phía xung quanh, đều là "Hiện thực" của cô.
Cô bước xuống giường, đi đến bên cạnh bàn ăn, trên bàn có để bữa sáng mà mẹ
đã chuẩn bị sẵn, cô bưng ly sữa bò lên, uống một ngụm, sau đó theo thói quen
mà cúi đầu xuống, nhìn về phía gầm bàn, không trông thấy bà nội mình.
Philomena đi ra nhà gỗ, bước ra phía ngoài, ở trong ruộng rau, cô trông thấy
một người phụ nữ áo đỏ đang ngồi xổm ở đó, cầm trong tay một khúc xương,
mà bà nội của mình thì đang nằm mọp trước mặt người phụ nữ này mà tham
lam liếm láp khúc xương kia.
Người phụ nữ áo đỏ đưa tay, sờ lên đầu của bà nội, bà nội ngẩng đầu, nịnh nọt
nhìn người phụ nữ, sau đó lại tiếp tục gặm khúc xương của mình.
Philomena ngẩng đầu, phát hiện tại bên trong "Hiện thực" của mình, lúc này
vốn nên là thời điểm sáng sớm mặt trời mọc, lại bị đổi thành huyết nguyệt.
Huyết nguyệt đang không ngừng khuếch tán, loại màu đỏ sậm kia, đang dùng
tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bao phủ lấy giấc mộng của
Philomena.
"Nó cực kỳ đáng yêu, không phải sao?"
Người phụ nữ áo đỏ mở miệng nói.
Philomena không trả lời, chỉ là dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn xem người phụ nữ
này.
"Ta thích cơ thể của ngươi, cũng thích giấc mộng của ngươi, ngươi giống như
ta, đều là người bị giam cầm. Những phiền não phía ngoài kia, giao cho ta,
mộng đẹp ở nơi này, giữ lại cho ngươi, tốt đẹp bao nhiêu."
Philomena lắc đầu, trả lời: "Không tốt."
"Ngươi hiểu lầm, ta không phải đang thương lượng với ngươi, chỉ là đang thông
báo cho ngươi biết một chút mà thôi."
Philomena đáp lại nói: "Ta cũng thế."
"Ta có thể cảm giác được, trong mộng tốt đẹp như vậy, chắc chắn ẩn chứa thù
hận to lớn, ngươi cũng muốn báo thù, phải không?"
"Chuyện này không có gì liên quan đến ngươi."
"Ta ra đời là vì để báo thù mà, báo thù sáng tạo ra ta, cũng sáng tạo ra cô ta. Ta
và cô ta ở chỗ này, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, nơi này, cũng đã
rất lâu không có ai đặt chân đến.
Chúng ta sinh ra vì chấp niệm báo thù của vị kia mà, vì chấp niệm báo thù của
vị kia mà giữ vững, nhưng bây giờ, việc báo thù, càng ngày càng không có hi
vọng, ta và cô ta là sự chờ đợi của vị kia, cũng dần dần trở thành một trò cười.
Đây là một cơ hội, một cơ hội khó được, ta và cô ta đều cần một vật dẫn mới, để
đến nơi đó, nơi mà tín ngưỡng của Nguyệt Thần ngã xuống."
Philomena lập tức ý thức được nơi kia là nơi nào, đó là chiến trường của Nguyệt
Nữ Thần Giáo và Luân Hồi Thần Giáo, bọn họ muốn mang theo hòn đảo này, đi
đến chiến trường để nuốt chửng máu thịt và linh hồn của tín đồ Nguyệt Nữ
Thần Giáo.
Nhưng tất cả những việc này lại có gì liên quan đến đội trưởng?
Người phụ nữ áo đỏ vung tóc của mình lên, nói với Philomena: "Rất xin lỗi, từ
hôm nay trở đi, ngươi sẽ thờ phụng Ám Nguyệt."
Philomena trả lời: "Thần Trật Tự là tín ngưỡng của ta."
"Ha ha, Trật Tự, ở nơi nào vậy?"
Người phụ nữ áo đỏ nhìn xem khúc xương đang bị "Bà nội" gặm, mở miệng nói
với nó:
"Cởi bỏ tất cả ràng buộc của ngươi đi, chúng ta, nên sống cho mình."
...
Xuống giếng.
Karen bỗng nhiên phát hiện khí thế của người phụ nữ trước mặt mình bắt đầu
thay đổi, tay của cô ta, trực tiếp chộp về phía, không phải chộp vào cổ của
mình, mà là nhắm đến hai mắt của mình.
Nếu như Con Mắt Ám Nguyệt có thể tháo xuống giống như kính mắt, dùng nó
để đổi lấy đám người của mình an toàn rời khỏi hòn đảo này thì cũng không
phải là việc mà Karen cũng không thể tiếp nhận, ít nhất là nguyện ý, nhưng
cũng cảm thấy đáng tiếc, Con Mắt Ám Nguyệt đã sớm dung hợp lại cùng với
linh hồn của anh, không cách nào bị bóc ra theo cách thông thường, cho nên,
mâu thuẩn giữa hai bên cũng không thể nào điều hòa.
Động tác của người phụ nữ này thật sự rất nhanh, nhưng lúc này "Trong mắt"
Karen, động tác của cô ta lại có vẻ hơi chậm, điều này khiến Karen có thể tránh
đi tay của đối phương, đồng thời mở hai tay ra, một tay dấy lên ngọn lửa Ánh
Sáng, một tay còn lại dấy lên ngọn lửa Trật Tự;
Hai ngọn lửa một trắng một đen vào lúc này đan xen cùng nhau, quét về phía
người phụ nữ áo đỏ.
"Ừm!"
Cô ta giống như cảm thấy đau đớn, lại giống vừa mới tỉnh táo lại từ trong trạng
thái ngơ ngơ ngác ngác, tiếp đó, cô ta phát ra một câu nghi ngờ:
"Là người thừa kế Ám Nguyệt, vì sao ngươi lại không thuần túy như thế, ngươi
đang khinh nhờn Ám Nguyệt!"
"Vù! Vù! Vù!"
Âm thanh khuấy động liên tục truyền đến, quần áo trên người của cô ta và lớp
da ngoài cũng đã bị thiêu hủy, tóc của cô ta cũng bị đốt cháy, lộ ra một khuôn
mặt loang lổ, có thể thấy được lờ mờ rằng trên mặt của cô ta trước đây từng
được trang điểm màu sắc, bây giờ màu sắc đã mất đi chỉ còn những điểm đốm
chấm.
"Ngươi phải tín ngưỡng Ám Nguyệt một cách thuần túy!" Bên trong hai con
ngươi của phụ nữ kia bắn ra hào quang, "Tất cả, vì sự thuần túy của Ám
Nguyệt!"
Karen duỗi tay ra, thanh kiếm Lưu Tư đặt bên cạnh miệng giếng bay xuống
miệng giếng rơi vào trong lòng bàn tay Karen, Karen nắm chặt chuôi kiếm, trực
tiếp đâm thanh kiếm xuyên qua cơ thể của người phụ nữ trước mặt.
Người phụ không thèm để ý chút nào mà ngược lại cười nói: "Ta vốn cũng
muốn vứt bỏ cơ thể này."
Nói xong, trước ngực của cô ta xuất hiện một chùm ánh sáng màu hồng, từ
trong cơ thể cô ta có một khúc xương chìa ra, phía trên khúc xương tràn đầy
những vết rạn lít nha lít nhít, nhưng khí thế của nó lại thần thánh và vô cùng
mênh mông, cứ ngỡ rằng nó không thể tồn tại trên đời này, bởi vì nó không phù
hợp.
Người phụ nữ nhích người đến, không thèm quan tâm đến thanh kiếm Lưu Tư
đang đâm xuyên qua người, tay phải của cô ta nắm lấy khúc xương, dùng khúc
xương cắm vào phía trên ngực của Karen.
"Ầm!"
"Răng rắc! Răng rắc!"
Xương sườn của Karen bị đâm nứt, ngực lún xuống dưới, một nửa chiều dài của
khúc xương kia đã đi vào trong cơ thể của Karen.
Ngay sau đó, từ trên khúc xương có hào quang màu đỏ không ngừng tràn ra,
xông vào trong cơ thể của Karen, ngưng tụ ở chỗ ngực Karen bị lún xuống, sau
đó bắt đầu từng bước khuếch tán.
Karen cúi đầu xuống, nhìn xem một màn này mà không dám tin:
"Ngươi vậy mà muốn... Ám nguyệt hóa ta?"