ngơi lớn."
Sau khi xe ngựa ra khỏi thành phố thì trực tiếp lao nhanh về phía trang viên
Ellen.
Ngược lại là vất vả cho đám người Andrew bảo an ở bên ngoài, vì đi theo sau
cực kỳ vất vả.
Nhưng mà cùng với thực lực Karen đã tăng lên thêm một bước, thực lực của đội
bảo an này càng lúc càng giống đội nghi lễ. Nhưng bọn hắn quả thật cũng cần
tồn tại, có thể phòng ngừa mấy con ruồi nhỏ tập kích quấy rối Karen, dù sao thì
sẽ luôn có một chút tạp nham có ý nghĩ hão huyền khiêu chiến độ khó cao.
Lão Anderson dẫn theo Eunice đứng chờ đằng sau trang viên, lúc xe ngựa mở
cửa, lão Anderson khom mình hành lễ, đầu gối còn thiếu chút nữa là chạm đất.
Eunice thì khẽ cắn môi dưới, ý cười trên mặt.
Chờ cửa xe mở ra, lúc Karen đi xuống, cô chủ động đi tới, sau đó rất tự nhiên
đỡ phu nhân Đường Lệ xuống xe ngựa.
Mặc dù phu nhân Đường Lệ cho dù nhảy lầu một cái cũng không cần nâng,
nhưng biểu cảm trên mặt nói rõ rằng bà ấy vẫn là rất thích loại đãi ngộ này.
Connor đeo cặp sách nhảy xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba, trên
bệ cửa sổ có một con mèo đen đang nằm, còn có một con chó đầu trọc mắt dáo
dác nhìn.
Sở dĩ Pall sẽ về trang viên trước, chủ yêu vẫn là bởi vì Kevin.
Kevin ngày hôm đó vốn còn rất sung sức, đang hăng hái muốn bắt đầu tìm về vị
trí của mình, sau khi nhìn thấy Kevin trở về từ chỗ Bern ngày hôm đó mà bị dọa
đến nỗi toàn thân co giật, thiếu chút nữa bài tiết mất kiểm soát.
Trước kia, Karen sẽ chỉ toát ra khí tức rất giống Thần Trật Tự vào những thời
điểm đặc biệt, mỗi lần đều khiến Kevin vô cùng hoảng sợ;
Về sau, Karen càng lúc càng giống Thần Trật Tự, Kevin thì hết lần này đến lần
khác ép buộc mình phải thích ứng.
Nhưng lần này không giống vậy, lúc nó ngoắt ngoắt cái đuôi tìm đến Karen để
sờ đầu, Karen ngồi ở sau bàn làm việc, trong chốc lát tương ứng với vị kia đang
ngồi trên Ngai Vàng Trật Tự.
Giống… nhưng có sự khác biệt trên bản chất.
Con chó trong nhà lần này thật sự là bị dọa đến nỗi chạy về nhà “mèo đẻ”.
Nhưng nên việc gì tới thì vẫn phải tới, lần này Karen trở về thật ra là để giải
phong ấn và khôi phục cho nó.
Eunice nói với phu nhân Đường Lệ: "Để cháu dẫn bà đến đó chơi, ở đó đã
chuẩn bị xong trà chiều."
"Hai đứa thật vất vả mới gặp mặt một lần, bà cũng không ảnh hưởng đến hai
đứa."
"Ánh ấy có chuyện phải bận rộn."
"Vậy được rồi." Phu nhân Đường Lệ nhìn Karen một chút, "Cháu có một vị hôn
thê tốt."
Karen mỉm cười nói: "Đúng vậy, đây là sự quan tâm của vận mệnh đối với
cháu."
Phu nhân Đường Lệ được Eunice đỡ đến chỗ hồ nước, chờ đến khi đi xa một
chút, bà ấy bồi hồi nói: "Uất ức cho cháu."
"Bà đang nói gì vậy, cháu thấy rất vui vẻ, quần áo mà cháu cho ngươi đưa đến
bà có cảm thấy vừa người không?"
"Vừa người, bà rất thích." Dừng một chút, phu nhân Đường Lệ nói bổ sung,
"Lão già càng thích hơn."
"Vậy là tốt rồi, chờ sau khi có kiểu mới thì cháu lại đưa đến cho bà một ít."
"Ha ha, cháu vừa dịu dàng vừa khéo hiểu lòng người, cũng giống như bà nội nó
vậy."
"Cháu đã gặp lão gia Dis, nhưng đối với bà nội thì không có ấn tượng gì."
"Bà ấy đi khá sớm." Phu nhân Đường Lệ thở dài "Bởi vì một vài nguyên nhân
đặc biệt, nhưng cũng đã xử lý xong rồi."
"Karen vẫn luôn rất tò mò về bà nội của anh ấy."
"Tò mò cái gì, không phải nó đang có sao?"
"Bà là nói …"
"Ông nội nó chọn nàng dâu, cháu nói xem sẽ dựa theo tiêu chuẩn nào để tìm?"
Mặc dù huyết thống gia tộc Ellen trên người Eunice cực kỳ thuần khiết, sau khi
được Bá tước Recar thức tỉnh thì hiện tại đang ở trong giai đoạn phát triển
nhanh chóng, nhưng Dis chắc chắn sẽ không xem trọng cái này, có lẽ ngay cả
Thuỷ tổ Ellen cũng chẳng để ý.
"Lúc trước cháu đều cảm thấy bà nội là một người rất lợi hại."
"Náo nhiệt ồn ào là một loại hôn nhân, bình thản yên tĩnh cũng là một loại hôn
nhân, trên đời này, ngay cả người giống nhau như đúc cũng không có, làm sao
có khuôn mẫu hôn nhân thông dụng đây?
Hai người ở cùng một chỗ, mỗi người đều có thể cảm thấy thoải mái dễ chịu, là
được rồi."
"Bà dạy bảo rất đúng."
"Ha ha, thật ra cháu còn hiểu hơn ta."
Lúc này, đằng sau có một người chạy theo, đeo cặp sách chạy rất nhanh.
"A, ngược lại là quên mất Connor của chúng ta."
Phu nhân Đường Lệ đưa thay sờ sờ đầu Connor.
Connor có chút may mắn lại sợ nói:
"Bà ngoại, cũng không thể bỏ cháu lại, sắp kiểm tra bài tập rồi."
...
Karen đi vào văn phòng tộc trưởng, chưa ngồi được bao lâu, chuông điện thoại
đã vang lên, bên trong là giọng nói của lão Anderson:
"Thiếu gia, Alfred và ngài Đại chủ giáo đều đã tới."
"Để bọn họ đi đến khán thính phòng để chọn quan tài đi.”
"Được rồi, thiếu gia.”
Cúp điện thoại, Karen đi đến trước cửa sổ, cầm trong tay một điếu thuốc.
Ngày kia Karen phải khởi hành đến đại khu Dinger, ngày tế tự mỗi năm một lần
của Trật Tự Thần Giáo sắp đến, nhưng loại ngày lễ này trong những năm qua
đều rất bình thường, đơn giản là cầu nguyện chúc phúc, khẩn cầu Thần Trật Tự
phù hộ, sau đó lại thả ra chừng trăm con Tiên Đế bay lên trên trời.
Có đôi khi Đại tế tự cũng sẽ không đích thân có mặt mà là sai khiến người đại
biểu mình đi, số nhân vật lớn có mặt còn không nhiều bằng số lượng Tiên Đế.
Nhưng lần này lại cực kỳ long trọng, vượt qua cả hoạt động tưởng niệm ở Kỵ Sĩ
Đoàn lần trước, điều này có nghĩa việc rút thăm cũng sắp bắt đầu.
Tối hôm qua, tiểu thư Dinah truyền tin đến, trong hình ảnh trận pháp truyền tin,
Dinah có vẻ rất lo nghĩ và gấp gáp hỏi mình:
"Quân đoàn trưởng, ngài dạy cho ta xem ta nên lựa chọn như thế nào?"
Cực kỳ hoang đường là bởi vì Đại tế tự muốn tuỳ ý tuyệt đối, cho nên không bố
trí yêu cầu cứng nhắc gì, càng không có thao tác ngầm gì khác, cho nên loại rút
thăm này, quanh đi quẩn lại đến cuối cùng vậy mà rơi xuống trên người mình.
"Cho nên, nên chọn Thần Giáo nào đây?"
Đây chính là một Thần Giáo chính thống, sao cứ như đến nhà hàng thịt rừng ở
ngoại ô để chọn một con gà rừng còn sống.
Lúc này, Karen trông thấy Lão Saman và phu nhân Gandiro trở về, bọn họ mang
đến hai thứ được phong ấn.
Một món là tư duy của Ranedal; một món là một cái xương đầu do Ukunga phái
người đưa đến
Đúng vậy, Karen dự định ngay hôm nay không chỉ giải trừ phong ấn của ông
Hoven mà còn muốn trả hai thứ này về lại cho Kevin.
Xem trước mắt thì người dễ tăng cường chiến lực nhất bên mình là Kevin.
Không sai, Kevin cực kỳ suy yếu, là loại suy yếu vô cùng triệt để, nhưng cùng
lúc, nó lại cực kỳ hoàn chỉnh.
Nó không giống như là Rylisa chỉ còn lại có một Thần thể đã mục nát, cũng
không chủ còn một khúc xương hay dấu ấn tinh thần, càng không phải là những
Thần linh mặc dù đang không ngừng tạo ra Thần dụ và dị động nhưng trên bản
chất vẫn không thật sự trở về kia.
Nó mặc dù đã mất đi thể xác, đã mất đi tư duy, đã mất đi đầu, đã mất đi tất cả,
nhưng từ trên góc độ của "Thần", thì nó vẫn là Thần hoàn chỉnh nhất trên đời
này.
Dù là những thứ này vẫn còn thiếu rất nhiều để nó khôi phục lại thời kỳ đỉnh
cao, nhưng cho dù nó chỉ có thể dùng ra được một phần sức mạnh thật sự của
mình thì cũng đã rất đáng sợ trong thời đại này.
Đây chính là một thời đại Chư Thần không hiện thế.
Lúc Thần Trật Tự đưa cơn nghiện đói đến thì cũng ném nó theo.
Cũng là do nó không may, vừa xuống đến đã bị mình cướp đi cơ thể mà nó tự
cải tạo, lại gặp ông nội Dis và ông Hoven.
Nếu không thì dựa theo tình huống phát triển tốt nhất mà xem xét thì thiếu niên
xuất thân từ hòn đảo cằn cỗi thích đi theo dấu chân của Nữ Thần Mills trên bãi
cát mà thành Thần kia vốn có cơ hội để trở thành tồn tại cao nhất trong thời đại
này.
"Kẹt …kẹt…"
Cửa bị đẩy ra, Kevin rón rén đi đến, hiện tại lúc nó đối mặt với Karen, cả cơ thể
đều trong trạng thái chết lặng và khủng hoảng cực độ.
Karen châm điếu thuốc, sau khi hít một hơi, phun khói, sau đó quay đầu nhìn
xem Kevin,
Hỏi:
"Kevin, ngươi sẽ phản bội ta sao?"
Kevin theo thói quen gật đầu.
Sau đó, nó muộn màng nhận ra được mình rốt cuộc đã gật đầu chuyện gì, lập
tức dùng một đôi tay chó ôm đầu mình, mở ra miệng chó, điên cuồng lắc lư nửa
người trên, khiến cả cơ thể cũng đung đưa theo.
Karen đi đến trước bàn làm việc, bóp tắt tàn thuốc trong cái gạt tàn,
Nói:
"Bắt đầu giúp ngươi lại trở thành Thần thôi."