"Còn nữa, ba căn phòng của tiểu đội kia, nếu như bọn họ trong ngày hôm đó
không có gọi món ăn lên phòng thì cứ ngầm thừa nhận là bọn họ có gọi món ăn,
tiền ăn thì cứ đổi ra thành phiếu điểm cho ta, ở phương diện này ngươi có thể
lấy tiền phần trăm cao hơn một chút, nếu như bọn họ có hỏi thì cứ đẩy việc này
lên trên người ta."
Đám công tử cũng đâu có thèm gọi món ăn miễn phí, bọn họ vẫn thích đến
phòng ăn gọi món riêng hơn.
"Được rồi, ngài cứ yên tâm, ta đã biết, ngài còn có chuyện gì khác cần dặn dò
không?"
"Các cơ sở cung cấp rượu trong nội bộ của Thần Giáo chắc hẳn lẫn nhau cũng
có quen biết nhỉ?"
"Việc này, quả thật là có nhận biết vài người bạn."
"Đại khu thành phố York, khách sạn Ankara, có quen biết người bạn nào ở đó
không?"
"Như vậy thì thật sự cũng không biết, quá xa."
"A, được rồi."
"Nhưng mà ngài yên tâm, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, rất đơn giản, bởi vì
tất cả mọi người đều quen biết phiếu điểm."
"Được rồi, vất vả cho ngươi."
"Ngài khách sáo rồi, vậy tôi xin phép cáo lui trước."
Chờ đến khi vị trưởng bộ phận hậu cần này rời đi, Karen phát hiện mọi người
đang ngồi ở đây, đều nhao nhao tăng nhanh tốc độ ăn, bởi vì bắt đầu từ ngày
mai thì không ăn được.
Karen duỗi lưng một cái, giơ ly nước đá cầm trong tay lên, nói: "Vì tương lai!"
Đám người lập tức cầm lấy ly bên cạnh, cùng kêu lên nói:
"Vì tương lai!"
...
Ban đêm, Karen vẫn luôn đọc sách cho đến lúc rạng sáng thì mới thấy buồn
ngủ, sau đó anh để sách xuống, nhìn thoáng qua phía cửa phòng.
Ventura đang trải chăn đệm mà ngủ dưới sàn nhà.
Karen bảo cậu ta trở về phòng ngủ, nhưng cậu ta chết sống cũng không nguyện
ý, bởi vì lo lắng cho đội trưởng như mình lại xảy ra việc giống như tối qua.
Nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, trong lòng Karen ít nhiều gì thì vẫn có chút e
ngại, e ngại đêm nay sẽ còn mơ một giấc mộng giống như hôm qua.
Chờ đến sau khi chìm vào trong giấc ngủ,
Karen phát hiện mình lại mơ đến cảnh tượng giống như tối hôm quá.
Lưỡi Hái Chiến Tranh xuất hiện ở trước mặt của mình, Karen quan sát nó, sau
đó lại cúi đầu xuống tìm kiếm vực sâu phía dưới chân, có điều là vực sâu không
tìm được.
Hô...
Xem ra vị kia cũng không phải ngày nào cũng có sức để đập cửa.
Lưỡi Hái Chiến Tranh rơi xuống hướng về phía Karen, Karen không chỉ không
có né tránh, ngược lại trên mặt lộ vẻ mỉm cười.
"Phốc!"
Cùng với việc bị Lưỡi Hái Chiến Tranh chém thành hai phần trong giấc mộng,
ngủ Karen ở trên giường mở mắt ra, trở mình, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại đã là bốn giờ sáng, thời gian ngủ cũng không dài, nhưng chất lượng
của giấc ngủ cũng khá tốt.
Cho nên nói rằng mọi việc sợ nhất là khi so sánh với nhau, nếu so với giấc
mộng khuya ngày hôm trước, ác mộng tối hôm qua mình bị chém thành hai
khúc trái lại tươi mát và hiền hòa tựa như đang cùng chơi đùa với các tinh linh
trên bãi cỏ xanh.
"Hô..."
Cửa phòng ngủ bị khép kín, nhưng khi tiếng Karen rời giường truyền đến,
Ventura nhẹ nhàng đẩy cửa ra vào bên trong nhìn một chút, bên ngoài còn có
những người khác đang ngồi.
Sau khi Karen rửa mặt thì ra khỏi phòng ngủ, tối hôm qua không thông báo
sáng nay muốn họp mặt sớm, nhưng mọi người vẫn tụ tập vào giờ này.
Bữa sáng đã được yêu cầu đưa lên từ sớm, bánh mì cùng với sữa bò, một miếng
xúc xích cũng không thấy.
Karen cảm thấy có phải là do tối hôm qua mình "Tuyên truyền" có hiệu quả quá
tốt hay không, tiết kiệm bữa chính rồi bữa sáng cũng tiết kiệm luôn sao?
Nhưng cũng không có cách nào, lúc này mình cũng không tiện nói cái gì, chỉ có
thể ngồi xuống cầm bánh mì rồi ăn kèm với sữa bò.
Trong lúc đó, mọi người bắt đầu thảo luận về vấn đề phối hợp.
Bart đưa ra một cái phương án rất hữu hiệu, đó chính là để Asli triệu hồi yêu thú
ra để làm mục tiêu, làm như vậy thì có thể trợ giúp những người khác tiến hành
tập luyện nhắm bắn và tấn công.
Có một câu mà Bart không có nói rõ, nhưng ý rất rõ ràng, dù sao thì những con
yêu thú được triệu Ashley hoán ra đều là những người bạn thân thiết và vô cùng
vô dụng.
Bản thân Ashley cũng tán thành một phương này án, chỉ có điều ánh mắt lúc
nhìn Bart có chút không thân thiện lắm, tuổi tác và kinh nghiệm của cô còn
chưa đủ, cho nên muốn trói những con yêu thú mạnh mẽ lại để chúng chiến đấu
vì mình thì có chút khó khăn, nhưng việc này cũng không có nghĩa là sau này
cũng vậy.
Blanche thì đưa ra một ý kiến, đó là lúc cô sử dụng Tinh Cầu Kết Nối, rõ ràng
cảm giác được có một nguồn năng lượng khác đang giúp mình tiến hành tăng
cường, cũng chính là năng lượng của đội trưởng, cô hi vọng tiếp sau đó có thể
tìm ra được một tỉ lệ, đó chính là năng lượng của đội trưởng có thể chiếm mấy
phần so với sức mạnh của bản thân.
Vấn đề này chủ yếu là để tránh việc một bên nào đó gắng gượng sử dụng quá
nhiều năng lượng làm cho đội trưởng cũng chịu ảnh hưởng.
Karen đưa ra câu trả lời cho vấn đề này: Giai đoạn hiện nay không cần phải lo
lắng về vấn đề này, nếu có vấn đề, ta sẽ thông báo trước cho mọi người.
Tất cả mọi người nhẹ gật đầu, rõ ràng ý của đội trưởng trong lời nói, có thể nói
một thẳng thắn hơn đó là: Các ngươi không có khả năng khiến ta cạn kiệt năng
lượng trước khi ta cảm nhận được.
Đã đến bảy giờ rưỡi, đám người đứng dậy rời khỏi phòng chuẩn bị cho buổi học
cuối cùng.
Địa điểm của buổi học cuối cùng là ở lầu hai của căn cứ khách sạn, trong hội
trưởng lớn nhất, hội trưởng này có thể có khoa tám trăm chỗ ngồi, nhưng bây
giờ phía dưới đang có mười hai người đang ngồi.
Karen vẫn ngồi cùng một hàng với Muri như cũ