kỷ nguyên thì hắn được gọi là "Người khiêng xác”.
Mỗi khi có một vị Thần chết đi, trên cánh tay hắn sẽ có thêm ra hiện một cái
dấu ấn, nhưng hắn cũng không thật sự đến gần Wien, nơi hiện giờ đang có khí
tức ô nhiễm mới nhất của Thần tính.
Có lời đồn rằng, Thần Vẫn Lạc vốn là bá chủ của một kỷ nguyên nào đó nhưng
đã trở nên lạc lối.
Hắn "Nhặt xác" hết kỷ nguyên này đến kỷ nguyên khác chỉ là vì tìm lại chính
mình trước kia.
Ở một nơi với múi giờ khác, mặt trời xuất hiện một vết mờ, giống như là có một
vầng mặt trời khác nổi lên, nó vốn đang hướng đến gần Wien nhưng lại bị Ánh
Sáng ép lui, nhưng hắn cũng không phải là bị dọa lùi, mà là do thời cơ vẫn chưa
tới.
Hắn đang chờ đợi, chờ đợi để khôi phục kỷ nguyên của Mặt Trời.
Sâu dưới biển cả, những hải thú hùng mạnh đang ngủ say dần dần thức tỉnh, vây
xung quanh một tế đàn thần bí cổ xưa để bắt đầu hiến tế, bọn chúng dùng
phương thức của mình để ngâm xướng và cầu nguyện, khát vọng kỷ nguyên của
biển cả trở về;
Sâu trong tế đàn còn có rất nhiều dấu ấn ký hiệu của Thần linh hệ biển, đây là
tranh vẽ trên tường với quy cách tối cao nhất, tranh vẽ tường của Hải Thần cũng
xuất hiện trong đó.
Tinh thạch ngũ sắc bắt đầu giao hòa, hình thức ban đầu của tượng thần cổ lão
xuất hiện, mặc dù không có tín đồ cúng bái, nhưng lúc gió thổi ngang qua nó
phát ra tiếng gào thét xa xăm, giống như là đang hồi ức về thời đại vạn vật bị
phong hóa.
Sâu trong một ngọn núi lửa đã từng tạo ra nguy cơ tuyệt diệt thế giới trong mấy
kỷ nguyên trước nhưng hiện giờ đã sớm ngủ say lại có một ngọn lửa cháy lên,
chiếu sáng không gian đổ sụp, không biết bao nhiêu Thần linh hệ Hỏa từng tự
mình đến nơi này tìm tòi bí mật và cảm ngộ.
Thi thể của chúng Ma Thần trong Nơi chôn cất của Thần không ngừng phát ra
tiếng gào thét, bọn hắn giống như là đang hoan hô, lại giống là đang chống cự;
Một nguồn sức mạnh vô hình, không, là vô số cái tay vô hình tựa như đang để
cả khu vực tiến về phía trước, để nơi này trở về từ sự trục xuất của Ranedal.
Nhưng rốt cuộc vị kia còn chưa giáng lâm, cũng chưa ngã xuống, bóng người
của vị đã từng san bằng Nơi chôn cất của Thần kia vẫn tồn tại sâu trong linh
hồn của những tồn tại hung ác nơi đây.
Nhưng bọn chúng cũng không có lựa chọn nào khác, giống như những Chủ
Thần không ngừng giáng lâm và ngã xuống kia.
Cho dù là trong thế giới của Thần cũng có sự tồn tại của chốt thí chỉ vì làm tiêu
hao vách ngăn của Trật Tự.
Sâu trong cung điện nơi cực hàn, Thần Vĩnh Hằng đã không kìm nén được.
Trật Tự còn chưa giáng lâm và chết đi, hiện nay Trật Tự chỉ để cho các Chủ
Thần của kỷ nguyên trước bước chân trở về.
"Trật Tự, ta không chờ được nữa."
Những bá chủ của các kỷ nguyên khác cũng đang chờ đợi thời cơ thích hợp,
nhưng đối với Vĩnh Hằng mà nói thì điều này hoàn toàn không có ý nghĩa.
Hắn bởi vì cô độc mà lựa chọn trục xuất bản thân, lúc hắn muốn trở về, ai dám
ngăn cản bước chân của hắn thì hắn sẽ không tiếc mà chiến đấu một trận với kẻ
đó.
Thứ duy nhất trì hoãn hắn là cuộc đối thoại cách một kỷ nguyên giữa Thần Trật
Tự và hắn ở trong cung điện này.
Ngươi chỉ muốn khiêu chiến một mình ta hay là muốn tập hợp đủ các bá chủ
của kỷ nguyên để chiến đấu sảng khoái một lần.
Biến số dùng sao cũng là biến số, không nằm trong sự kiểm soát.
Trong kỷ nguyên trước, một nguyên nhân vô cùng quan trọng để cuối cùng Phe
Ánh Sáng có thể chiến thắng Phe Vĩnh Hằng đó là do thủ lĩnh của Phe Vĩnh
Hằng là hắn đã vắng mặt trong suốt cuộc chiến.
"Trật Tự, ta đến đây."
Vùng cực hàn bắt đầu chấn động, tuyết trắng nhanh chóng tan rã, vạn vật bắt
đầu khôi phục, lúc Vĩnh Hằng trở về thì thứ đầu tiên thay đổi chính là sự tĩnh
mịch muôn đời bất biến.
Lần rung động này nhanh chóng để nhiều bên âm thầm kinh hãi.
Bọn hắn ăn ý sử dụng Thần linh của kỷ nguyên trước để bào mòn những vách
ngăn cuối cùng, đồng thời biến thành chất dinh dưỡng để mình trở về, nhưng lại
không ngờ tới, lại có người ngang cấp chủ động ra mặt trước bọn hắn.
Loại tinh thần quên mình vì người này khiến cho những tồn tại cổ xưa khác đều
phải kinh ngạc.
Đây chính là Vĩnh Hằng.
Nhưng mà, sức mạnh của Vĩnh Hằng lại không bị bất cứ thứ gì ngăn cản, đưa
đến bao nhiêu thì vào được bấy nhiêu.
Phía trên Ngai vàng Vĩnh Hằng trực tiếp xuất hiện một bóng người.
Thần Vĩnh Hằng nhanh chóng tạm dừng việc truyền tải sức mạnh của mình, sau
đó, hắn phát ra tiếng gào thét tức giận:
"Trật Tự, rốt cuộc ngươi có ý gì!"
Có một số việc chỉ có tự mình thử qua mới biết được, đó chính là …sự ngăn
cách của Trật Tự thứ mà đối phương hoàn toàn không đề phòng mình chút nào!
Lý trí nói cho vị đã từng là bá chủ kỷ nguyên này rằng đây là Trật Tự cố ý lấy
lòng mình;
Nhưng về phương diện cảm tính, hắn không thể nào tiếp nhận được điều này,
cho rằng đây là một sự miệt thị mà Trật Tự dành cho mình.
Hiện tại hắn có thể tiếp tục trở về, để cho sức mạnh của mình hoàn toàn giáng
thế, sau đó quay giáo đâm một kích từ trong lồng giam để cái kỷ nguyên này
hoàn toàn mở ra.
Hắn đứng người lên, xuất hiện ở phía ngoài cung điện, đứng trên không trung.
Hắn duỗi tay ra.
Ngọn Giáo Vĩnh Hằng chịu vô số gông cùm giam cầm trong Không Gian Phong
Ấn cảm nhận được lời kêu gọi của chủ nhân.
Michios kinh hãi, sau đó thần trí bắt đầu xuất hiện sự rối loạn, hắn sớm đã thấy
rõ quy tắc của thế giới này, càng chính mắt nhìn thấy Thần Chiến trong kỷ
nguyên trước và sự ngăn cách của Trật Tự;
Cho nên, hắn thật không nghĩ tới vì sao chủ nhân của mình lại quay trở về vào
lúc này?
Sau khi khổ tâm biết bao để biến mình thành một vị "Trí giả", kết quả chợt nhận
ra rằng tất cả những gì mình nhận biết đều là một chuỗi sai lầm ngay từ lúc bắt
đầu.
Phía trên Wien, Thần Chiến vẫn còn tiếp tục, càng không ngừng có Kỵ Sĩ mới
giáng lâm, cũng càng không ngừng có Thần ngã xuống.
Đây là một cuộc giết chóc đã được định sẵn, một quá trình mà tất cả cùng nhau
chết đi