Lão Anderson dẫn theo Mike ra cùng một chỗ đón tiếp Karen, nhưng cũng
không trò chuyện gì dài dòng thêm, trực tiếp tránh người ra để cho Karen có thể
trực tiếp lên lầu.
Karen cười cười với lão Anderson, đi lên cầu thang.
Pall cưỡi Kevin tiến vào, mở miệng nói với lão Anderson:
"Lấy mấy túi đồ trên xe xuống, hộp kiếm không nên động vào."
"Vâng."
Lão Anderson và cùng Mike đồng loạt khom người hành lễ với Pall, so với lúc
hành lễ với Karen trước đó còn trang trọng và chính thức hơn.
Pall nhìn thoáng qua Karen đã đi lên lầu, nói với Lão Anderson:
"Đứa nhỏ này toàn bộ tài năng đểu chỉ dồn vào trên việc làm người..."
"Cụ dạy rất phải."
"Yên tâm bồi dưỡng người nối nghiệp đi."
"Vâng, tôi đã hiểu rõ, mời cụ hãy yên tâm."
"Lại còn kêu ta là cụ, ta cào chết ngươi."
"Vâng ạ..."
"Chuẩn bị bữa khuya cho chúng ta, được rồi, chó ngu, chúng ta đi thôi!"
"Gâu!"
Lão Anderson và Mike cùng nhau thẳng người lên, hai cha con liếc nhau một
cái, đều lộ ra nũ cười khổ.
Lúc này, Berger cõng Judea đã trọng thương bước vào.
"Lại bị thiếu gia đánh à?" Mike hỏi.
Berger trả lời: "Judea khiêu khích thiếu gia, còn làm tróc sơn xe của thiếu gia."
Mike lập tức quan tâm nói: "Bị thương có nghiêm trọng không?"
Lão Anderson rất bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, thiếu gia có chừng mực."
Nói xong, lão Anderson quay người, trở về phòng đi nghỉ ngơi.
Mike thì ôm lấy Judea, đi tìm vợ mình để trị liệu.
Berger vuốt vuốt cổ tay của mình, cười cười, lập tức bước vào phòng bếp chuẩn
bị ăn ké một ít bữa khuya.
Karen đi tới trước cửa phòng của Eunice, hai người hầu gác đêm trông thấy
Karen tới, lập tức đứng dậy từ trên ghế hành lễ.
Eunice thích ngủ, rất khó duy trì thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường,
một số thời điểm tỉnh lại vào lúc nửa đêm, người hầu phải ngay lập tức đi dặn
dò nhà bếp chuẩn bị ăn uống, trong khoảng thời gian Karen không ở trang viên,
trên thực tế người được coi trọng nhất trong trang viên này đó là Eunice.
"Đang ngủ sao?" Karen hỏi.
"Đúng vậy, tiểu thư còn chưa tỉnh lại."
"Ừm, ta đến là để cho các người biết đừng đánh thức cô ấy, hiểu không?"
"Vâng, thiếu gia."
Sau khi dặn dò xong, Karen đi đến lầu ba, bước vào phòng ngủ chính của tộc
trưởng thuộc về mình, trước hết là đi tắm rửa, lại ngồi vào trong bồn tắm rộng
rãi, xua tan mỏi mệt sau khi lái xe đường dài.
Chờ đến lúc Karen bước ra ngoài, trên người đã mặc một bộ đồ ngủ màu đen.
Trên mặt đất có để bữa ăn khuya rất thịnh soạn, Pall và Kevin thì đang ngồi
dưới đất ăn, trông thấy Karen bước ra, Pall vẫy vẫy chân với Karen, nói:
"Karen nhỏ bé thân yêu, chúng ta ăn cơm trước, sau khi ăn cơm xong thì lại đi
xem chân nhé."
Karen ngồi xuống trên thảm, thuận tay gõ lên đầu Pall một cái.
Pall bất mãn "Hừ" một tiếng, sau đó tiếp tục ăn đồ ăn trước mặt mình.
Sau khi ăn một vài thứ, Karen đi ra khỏi phòng ngủ.
Berger đứng trước cửa nghe được tiếng mở cửa, lập tức đưa tay bỏ một miếng
bánh mì thịt cuối cùng giữ trong tay rất lâu vào trong miệng, đồng thời hỏi:
"Thiếu gia, ngài có gì cần dặn dò?"
"Ta muốn đến khán thính phòng xem thử."
"Được rồi, thiếu gia, tôi đi lấy đèn pin đi cùng ngài, a, còn chìa khóa đang để
trong phòng sách."
"Ừm."
Karen đi ra khỏi lâu đài, đi đến cửa khán thính phòng ở phía nam, trước cửa
được dùng xích sắt khóa lại, bên trong còn có khí tức của trận pháp đang
chuyển động.
Berger dùng chìa khoá mở khóa cửa ra, lại lấy ra một cuốn quyển trục để trên
mặt đất, mở ra một lỗ hổng trong trận pháp phòng ngự.
Nói như thế nào đây, trình độ của trận pháp phòng ngự này, ở trong mắt của
Karen cũng chỉ có chút tác dụng trang trí, dù gì thì trình độ trận pháp của trang
viên Ellen có hạn, Trận Pháp Sư ưu tú cho dù có dùng tiền cũng rất khó mời đến
đây.
Berger rất hiểu chuyện mà đứng ở bên ngoài, không đi theo Karen vào trong.
Ánh sáng không gian bên trong cũng không lờ mờ, trái lại có vẻ rất sáng sủa,
bởi vì trong khán thính phòng có treo rất nhiều đèn dầu.
Ở khu vực trong tâm nhất có một cái vòng tròn rất lớn, bên trong đang trưng
bày mười hai cái quan tài, mười một cái quan tài rất tinh xảo, có riêng một cái
thì rất xấu.
Karen đi đến trước cái quan tài rất xấu kia, đưa tay sờ lên trên nắp quan tài,
ngay sau đó, lại đi đến trước cái quan tài thứ hai một chút.
Trước khi mình có thể dựa vào Xiềng Xích Trật Tự để tiến hành bổ sung năng
lượng linh tính thì mình còn không thể đánh thức bọn họ, mỗi một lần tỉnh dậy,
đều sẽ tiêu hao bớt thời gian tồn tại vốn cũng không còn nhiều của họ.
Karen đi đến khu vực trung tâm của trận pháp, ngồi xổm xuống, đưa bàn tay đặt
lên vòng tròn nhỏ nhất ở trung tâm, truyền năng lượng linh tính của mình vào
trong.
Trận pháp này cũng cần có năng lượng để duy trì, cho nên cách mỗi một khoảng
thời gian thì Karen cần tới đây để bổ sung năng lượng cho trận pháp.
Trong lúc quá trình này diễn ra, Xiềng Xích Trật Tự màu đen xuất hiện, vây
quanh cơ thể Karen mà xoay tròn.
Chờ đến khi Karen truyền năng lượng xong rút tay về, Xiềng Xích Trật Tự vẫn
không có biến mất, mà là di chuyển rất tự do qua lại giữa không gian trận pháp
rất lớn của mười hai cái quan tài.
Từ trên Xiềng Xích, rõ ràng Karen cảm nhận được một sự mong chờ.
Karen bước đến trước quan tài của bá tước Recar một lần nữa, xiềng xích màu
đen dưới chân theo chỉ dẫn của Karen mà tràn vào trong quan tài, Karen cũng
theo đó mà nhắm nghiền hai mắt.
Không nhất định phải đánh thức bọn họ thì mới có thể giao tiếp, mình có thể
thử dung nhập ý thức vào trong ý thức của bọn họ, tựa như lần thức nhất mình
thấy được bá tước Recar, tiêu hao như thế gần như cũng không cần chú ý.
Bên tai có tiếng sóng biển truyền đến, Karen mở mắt ra, để anh cảm thấy có
chút ngoài ý muốn đó chính là, mặc dù mình vẫn ở trên chiếc thuyền hải tặc kia
như lúc đầu, nhưng trên thuyền không ồn ào chút nào, không có thủy thủ đang
la ó, cũng không có gái điếm đang vui cười, cũng không thấy bóng dáng của nữ
vương đang ngồi trên đùi của bá tước Recar.