Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Karen…khụ khụ khụ…”

Piaget muốn gọi người bạn tốt của mình đang đứng ở bên kia sân thượng lát nữa

cùng về nhà uống cà phê.

Thế nhưng giọng nói của hắn bây giờ đã quá khàn, gió lớn lại thổi qua để giọng

nói của hắn không thể nào truyền đến.

Nhưng lúc này Piaget cũng lơ đễnh đi, khóe miệng của hắn mỉm cười, nụ cười

này khiến cho khuôn mặt đã rất tái nhợt kia có lại một chút sự hồng hào.

Lúc này hắn cảm thấy Karen ở giữa màn đêm đen kịt trông rất đẹp.

Trời ạ, đây quả thật là một bức tranh với bố cục hoàn mỹ, sắc thái được bố trí

đơn giản nhưng lại phủ lên sự nặng nề và nghiêm túc khiến người ta phải say

mê.

Piaget lấy ra mấy loại màu vẽ rồi quệt lên khay pha màu, đây là loại màu vẽ quý

giá nhất của hắn vì chúng được hắn tạo ra từ tro cốt của vợ mình, đương nhiên

phải dùng nó để vẽ người bạn thân thiết nhất của mình.

Trên tờ giấy vẽ đã trống không sau rất nhiều ngày kia cuối cùng đã xuất hiện

màu sắc.

Piaget vừa vẽ vừa ngẩng đầu, quan sát đến Karen ở phía đối diện.

Không biết vì điều gì mà một niềm vui khó tả đang chập chờn từ sâu trong linh

hồn của hắn.

Trong thoáng chốc, Piaget như đã ngủ thiếp đi, nhưng hắn vẫn cảm giác rõ được

bút vẽ trong tay mình đang chuyển động, hắn vẫn đang ở trong hiện thực, nhưng

cũng đang ở trong mơ.

Hắn bước vào nơi hành lang tĩnh mịch kia, hắn lại đi đến nơi sâu nhất, hắn đã

không nhớ rõ mình rốt cuộc đã mơ bao nhiêu giấc mơ tương tự, nhưng mỗi lần

thì hắn đều không thể nào nhìn thấy rõ ràng hình ảnh bên trong bức tranh.

Lần này, hắn cũng không ôm hy vọng gì, nhưng khi vừa mở mắt ra.

Hắn nhìn thấy giá vẽ của mình,

Nhìn thấy bức tranh vừa vẽ xong,

Nhìn thấy Karen trong bức vẽ.



Cung điện Vĩnh Hằng của kỷ nguyên trước.

Thần Trật Tự đưa tay rời khỏi quyển bút ký của Thần Nguyên Lý, mà ở vị trí

tương tự sau một kỷ nguyên thì Dis cũng lấy tay ra.

“Nếu như ngươi muốn đổi ý thì bây giờ vẫn còn kịp.”

Đối mặt với câu hỏi của Thần Trật Tự, Dis đáp:

“Bây giờ nếu ta muốn thay đổi thì ngươi sẽ thay đổi sao?”

Thần Trật Tự đáp: “Ngươi có một một đứa cháu ngoan.”

Dis nhẹ gật đầu: “Ta thích nghe nó gọi ta ông nội.”

Thần Trật Tự rời khỏi cung điện.

Chiều không gian hoàn toàn biến mất, tất cả bình tĩnh lại.

Dis nhặt quyển sách trước mặt lên, sau khi vỗ vỗ thì thổi thổi.

Bìa sách hiện ra khuôn mặt tiều tuỵ kia của lão Hoven: “Thật sự khó có thể

tưởng tượng, chúng ta đã trải qua những gì trong khoảng thời gian này.”

“Vậy ngươi đã nghĩ kỹ sau khi trở về sẽ đối mặt với Karen như thế nào rồi

sao?”

“Ngược lại thì chuyện này ta đã suy nghĩ vô số khả năng, Thần là Thần, cháu

trai là cháu trai, cũng không xung đột.”

“Đúng vậy, không xung đột.”

Dis ngẩng đầu lên, thần cách hiện ra trước ngực, sau đó Thần cách ngay lập tức

tan vỡ, phân hoá thành từng mảnh vỡ Thần cách.

Lão Hoven hỏi: “Có thể phỏng vấn ngươi một chút không, Dis, là người đầu

tiên trở thành Thần trong kỷ nguyên này và lại là người đầu tiên rơi khỏi Thần

vị thì ngươi có cảm giác gì?”

“Có chút đói bụng.”

“Trong trạm gác có đầu bếp.”

“Ta muốn ăn món do cháu ta tự làm.”



Kỷ nguyên trước.

Sau khi Thần Trật Tự rời khỏi cung điện Vĩnh Hằng thì trở về Thần Điện của

mình. Thần thể vĩ ngạn giáng lâm, bóng người trang nghiêm xuất hiện để chúng

Thần linh và hộ vệ trong Thần Điện nhao nhao hành lễ:

“Ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại.”

“Ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại.”

Có một vị Thần linh đầu trọc đang quỳ sát trên bậc thang của Trật Tự Thần

Điện mà lớn tiếng cúng bái.

Trật Tự không dừng bước mà tiếp tục bước đến ngai vàng của mình.

Tiranus để bút lông ngỗng trong tay xuống, đứng dậy hành lễ:

“Thần.”

“Hắn lại tới à?”

“Đúng vậy, vị tiểu Thần tên Ranedal này đã tới rất nhiều lần, lần trước, vừa mới

bị Ogurev đánh.”

“Vì sao Ogurev đánh hắn?”

“Có lẽ là không thích bị trùng kiểu tóc với một tiểu Thần.”

“Tiranus, ngươi đi gặp hắn một chút, nghe lời thỉnh cầu của hắn.”

Mặc dù Tiranus cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn nhận lệnh nói:

“Vâng, cẩn tuân Thần chỉ.”

Nhưng Tiranus không có trực tiếp đứng dậy, mà là tiếp tục nói: “Thần, Rylisa

đến cầu kiến ngài, lúc này đang chờ ở thiền điện.”

“Gọi vào.”

“Vâng, Thần.”

Rất nhanh, Rylisa đã xuống hiện ở phía dưới Ngai Vàng Trật Tự.

Tay trái Rylisa cầm theo chiếc lông của Phượng Hoàng, tay phải mang theo

vòng tay bảy màu ngưng tụ ra từ các tiểu thế giới, cung kính hành lễ với bóng

người đang ngồi trên ngai vàng:

“Bái kiến Thần Trật Tự vĩ đại.”

Sau khi hành lễ, Rylisa ngẩng đầu, vẻ mặt hồi hộp và kích động, mỗi một lần có

thể đến gần Thần Trật Tự thì cô ta cũng có thể cảm giác được sự run rẩy phát ra

từ Thần cách của mình, trong đó không chỉ bao hàm bởi sự kính sợ mà còn có

rất nhiều thứ tình cảm khác.

“Relilsa, ngươi có chuyện gì sao?”

“Hồi bẩm Trật Tự vĩ đại, ta đến để cảnh báo ngài, ta vẽ ra…kết cục của ngài.”

Ánh mắt của Tiranus nghiêm lại, trầm giọng nói: “Làm càn, ngươi dám nguyền

rủa Chủ vĩ đại!”

Tay trái Rylisa bày ra bức tranh, mang theo tiếng nức nở nói:

“Mời ngài vĩ đại xem qua!”

Thần Trật Tự mở tay, bức tranh bay vào trong lòng bàn tay của hắn, hắn mở bức

tranh ra.

Bên trong tranh vẽ một người trẻ tuổi, đứng trên cao, phía sau hắn là một màn

đêm tĩnh mịch trang nghiệm.

Rylisa ở dưới mở miệng nói:

“Ta tin chắc rằng ngài vĩ đại sẽ tồn tại bất diệt, chắc chắn vĩnh viễn áp đảo Thần

giới.

Ta không tin tưởng trên đời này còn có cái gì có thể uy hiếp được ngài, ta vốn

không nên dâng bức tranh này lên, nhưng ta không muốn trên cơ thể thần thánh

của ngài xuất hiện bất cứ dấu vết nào.

Bức tranh này, tiên đoán kết cục của ngài, ta khẩn cầu ngài, hãy xử lý trước

người ở trong…

Lời của Rylisa bỗng dừng lại, một sức mạnh đáng sợ đang giam cầm cô ta, để

cô ta không cách nào tiếp tục phát ra bất cứ thông tin gì.

Tiranus thấy thế, cũng không cảm thấy kỳ lại, một Bích Thần nhỏ nhoi mà cũng

dám tự tiện vẽ ra kết cục của Chủ ta, quả thực là vô cùng khinh nhờn.

Bút lông ngỗng tự động viết lại sự kiện đang xảy ra vào trong bản phác thảo của

Ánh Sáng Trật Tự.

Bức tranh bốc cháy trong lòng bàn tay của Thần Trật tự, cuối cùng tiêu tán.

Rylisa bị giam cầm phun ra một ngụm máu màu vàng kim, cơ thể trong chốc lát

trở nên vô cùng uể oải, hiển nhiên cô ta đã tốn rất nhiều tâm huyết cho bức

tranh này.

“Tiranus.”

“Thần, xin ngài dặn dò.”

“Phán định Rylisa là Tà Thần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK