Có thể là bởi vì hạn chế từ thực lực của bản thân Ashley, cũng có thể là bị hạn
chế do thực lực của Tiên Đế, cùng với bản thân hình chiếu linh hồn cũng không
cách nào tránh khỏi việc năng lượng tiêu hao, dẫn đến yêu thú trong hình chiếu
đều mang theo một chút cảm giác "Mông lung".
Ở trong hiện thực thì không xuất hiện vấn đề "Hao tổn" này, mỗi cái chi tiết đều
có thể hiện ra rõ ràng, mà vẻ đẹp của Tiên Đế, nhờ vào những sự rõ ràng trên
đường nét và chi tiết, lượng biến dẫn tới chất biến.
Khó trách lúc tế tự sẽ bị dùng làm "Thánh Thú", ừm, cũng có thể gọi "Nghi lễ
thú". Sau khi nhìn thấy bản thể, trong lòng Karen cũng sinh ra mong muốn nuôi
một con.
Nếu như về sau xây một khu trang viên để ở, mỗi khi sáng sớm bắt đầu bằng
việc đẩy cửa sổ ra, trông thấy Tiên Đế đang bay lượn ở phía trên bãi cỏ xanh,
ừm, tâm trạng cả ngày có lẽ đều sẽ không tệ.
Nhưng nghĩ lại trong nhà mình đã có một con mèo và một con chó, lại nuôi
thêm một con thú cưng nữa cũng có chút không đủ sức. Ashley mở cánh cửa ở
dưới lồng ra, Karen đi theo vào trong.
Cơ thể coi như tương đối lớn của Tiên Đế tựa ở trên vách lồng đối diện, bây giờ
nó hẳn là đang cảm thấy cực kỳ hối hận trong lòng, tại sao phải muốn cái lồng
để tự giam giữ mình này, nếu như không có cái lồng này, nó đã sớm chạy như
bay.
"Tiên Đế, tới đây đi, tới đây." Ashley la lên. Tiên Đế biểu thị từ chối.
Nó cảm thấy cô bé trước mặt này khi còn nhỏ rất đáng yêu, sau đó làm thực tập
nghiên cứu viên ở đây, nó cũng cảm thấy rất đáng yêu, hết lần này tới lần khác
sau khi ra ngoài tham gia cái tuyển chọn gì đó.
Không! Còn! Đáng! Yêu!!
Nhưng khi Karen chủ động đi về phía của nó, nó cũng không có chỗ nào để ẩn
nấp, nó cảm thấy nếu như mình bay lên lần nữa, đối phương rất có thể sẽ kéo
mình ngược trở xuống.
Nó cho rằng người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này sẽ làm ra được loại việc
như thế.
Kevin cũng không phải cảm thấy rất hứng thú đối với Tiên Đế, ngược lại đi đến
trước cái bồn ăn lớn của Tiên Đế, cái bồn ăn này thậm chí đủ làm bồn tắm cho
Kevin.
Nó xoay người ăn một miếng, sau đó phun ra, le lưỡi, thật khó ăn.
Trên phương diện ẩm thực thì Kevin cũng không có nhiều yêu cầu hay bắt bẻ
như Pall, sẽ không uống cà phê sáng hay dùng trà chiều giống như Pall, trên cơ
bản người trong nhà ăn cái gì, nó cũng sẽ ăn cái đó, nhưng trên thực tế, điều
kiện cơm nước trong nhà Karen là cao hơn trình độ bình thường trong toàn bộ
thành phố York.
"Tiên Đế, ngoan, đừng sợ." Ashley tiếp tục trấn an.
Tiên Đế vẫn đang run rẩy, mãi cho đến khi Karen đi đến trước mặt nó, ánh mắt
bình tĩnh nhìn xem nó.
Tiên Đế rụt cánh lại, hạ thấp đầu, nó có một loại cảm giác, người tuổi trẻ trước
mắt, trên người tản ra một loại uy nghiêm để nó cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Đúng vậy, dễ chịu.
Tác dụng của nó khi được nuôi dưỡng nhiều đời là để dùng làm trang trí cho
khánh điển của các Đại Tế Tự của Trật Tự Thần Giáo, dần dần lâu ngày, huyết
mạch của loài tự nhiên cũng dính thêm một chút khí tức của Trật Tự.
Chỉ có điều sự thay đổi này cũng không thể ảnh hưởng đến cái gì, nó vẫn như
cũ là một loại yêu thú yếu đuối.
Nhưng ở lúc này, nó lại có cảm giác thân cận phát ra từ trên người của Karen,
bởi vì Karen đã trải qua Trật Tự Hóa, trên người chỉ có khí tức của Trật Tự là
thuần khiết nhất, điều này đã được chứng minh trong lúc kiểm tra sức khỏe.
Sự mâu thuẫn giữa việc kháng cự lý tính và sự thân cận cảm tính, để Tiên Đế
nhanh chóng trở nên rối loạn. Tay của Karen chạm vào lông vũ của Tiên Đế,
cực kỳ mềm mại.
"Đội trưởng, ở chỗ tôi lúc trước có gom được một ít lông vũ mà Tiên Đế rơi
xuống, có thể dùng làm gối đầu."
Karen hỏi: "Còn chăn mền thì sao?"
"Cũng có thể, để tôi nhổ thêm một chút từ trên người của Tiên Đế xuống là đủ
rồi."
Tiên Đế: ".."
Sau khi ngồi một hồi trong lồng của Tiên Đế, Karen và Ashley đi ra ngoài. Tiên
Đế co quắp trên mặt đất, biểu lộ giống như cuối cùng cũng đã được giải thoát.
"Lúc trước cô phụ trách công việc gì ở nơi này?" Karen hỏi.
"Khi còn bé tôi đã ở nơi đây để chơi cùng với đám yêu thú, có vài con yêu thú
tính cách cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn, chờ đến sau khi tôi có được tư cách
thực tập nghiên cứu viên, thì bắt đầu chịu trách nhiệm một phần công việc chăm
sóc nghiên cứu bọn chúng."
"Ở chỗ này chắc hẳn là rất hạnh phúc phải không?"
"Đúng vậy, ở nơi này chơi rất vui, rất thú vị, nhưng mà có thể vì tôi đã ở đây
quá lâu, cho nên cảm giác cũng không còn khắc sâu đến như vậy, giống như lời
đội trưởng đã nói, cảm giác hạnh phúc là so sánh mà ra."
"Ta từng nói sao?"
"Từng nói, tôi có nhớ kỹ."
"Được rồi."
Sau đó, Karen đi tới trước "Cái lồng" của Mombas.
Cái lồng của nó rất lớn, bên ngoài còn có ba lớp lồng sắt, cái này cũng cho thấy
địa vị của nó, chỉ có yêu thú thực lực cường đại còn có khả năng tấn công khá
mạnh mới có thể hưởng thụ đãi ngộ được ở trong lồng nhiều lớp, ừ, ngoại trừ
Tiên Đế.
"Có thể mở cửa ra sao?" Karen hỏi.
"Tôi có thể mở ra, tôi hiểu phù văn mở khóa của cha tôi, nhưng cha tôi vẫn luôn
không để tôi đến gần Mombas một mình."
Mombas lúc này vốn đang nằm trong đống băng để hóng mát bỗng có cảm ứng,
đứng người lên, toàn thân nó màu xám bạc, con ngươi là màu lam, trong ánh
mắt lộ ra một sự hung ác bẩm sinh.
Nó cất bước đi tới, sau khi trông thấy Karen, tựa hồ là bị khơi gợi lên hồi ức ở
lăng mộ Congers lần trước.
Karen đã từng trợ giúp Ashley triệu hồi nó ra, ngay lúc đó nó vốn còn muốn ra
tay làm kiêu một chút, chủ yếu là vì để phân chia cấp bậc của mình với thể loại
như Tiên Đế kia.
Nhưng Thiên Mị trong cơ thể Karen dùng phương thức trực tiếp nhất để đáp lại
sự khiêu khích của nó, đồng thời, nó cũng phát giác được trong cơ thể Karen có
tiềm ẩn sự nguy hiểm, không thể không lựa chọn cúi đầu.
Bây giờ, chính chủ tới nơi, đang đứng ở bên ngoài chiếc lồng.
"Mở ra đi." Karen nói.
"Được rồi, đội trưởng."
Ashley sẽ không vi phạm mệnh lệnh của đội trưởng, nhưng mà cô vẫn mở
miệng nhắc nhở: "Đội trưởng, trong hiện thực nó mạnh hơn rất nhiều so với lúc
được triệu hồi, a, đương nhiên, tôi không cho rằng đội trưởng ngài sẽ lo lắng
việc này, nhưng đội trưởng vẫn nên cẩn thận một chút."
"Ta biết."
Ashley mở lồng giam ra, đối với yêu thú có thể trạng lớn, chiếc lồng bình
thường đều là có hai lối vào dành cho yêu thú và một dành cho nghiên cứu viên,
cái sau phải nhỏ hơn rất nhiều.