Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe đang lắc lư theo quy luật, ở bên ngoài, là ban đêm, con đường mang

theo cảm giác hơi có vẻ phủ bụi quen thuộc.

Bên trong xe tang, Karen ngồi ở một bên thùng xe, lái xe là Alfred, Alfred đang

mở nhạc.

Karen trông thấy ở vị trí đối diện, có một đôi chân, ở đó có một người đang

ngồi, nhưng anh không có ngẩng đầu nhìn xem, chỉ có thể từng lần một quay

đầu để nhìn sang vị trí lái để làm dịu sự ngột ngạt vào lúc này.

Karen rất muốn nói với Alfred, để đổi một bài hát khác, không khí bây giờ

không thích hợp với bài hát vui vẻ như vậy.

Anh muốn nói một vài lời, anh muốn thay đổi không khí, anh chỉ muốn thoát

khỏi không khí ngột ngạt này.

Nhưng mấy lần lời đi đến trên khóe miệng, đều không nói ra được, bởi vì anh

cảm thấy đây là một sự trốn tránh quá mức giả dối, hoặc là, mình sợ sau khi nói

xong thì thật không còn lời gì để có thể nói.

Chỉ là khi Karen theo thói quen mà nhìn xem vị trí lái một lần nữa, phát hiện

không thấy Alfred.

Bây giờ không còn thấy ai.

Rất nhanh, tiếng nhạc cũng ngừng.

Karen cúi đầu, hít sâu một hơi.

Dựa trên góc độ tâm lý mà phân tích thì đây là nội tâm mình đang chuẩn bị đi

đối mặt trực diện, bởi vì đây là giấc mộng của chính anh.

Nhưng điều này từ đầu đến cuối lại không thể nào nhắc đến.

Anh có chút sợ hãi đi gặp cái người đang ngồi đối diện mình.

Lúc mình cảm thấy sợ hãi... Chứng minh bên trong nội tâm đã cho rằng mình

làm sai.

Giải thích, qua loa, bào chữa, những thứ nãy đều đã không có ý nghĩa. Bởi vì,

lừa gạt bản thân mình, thật sự là một hành vi quá mức ngu xuẩn.

Trong cái hộp hình chữ nhất bên trong thùng xe, bắt đầu xuất hiện thi thể.

Karen còn nhớ rõ bọn hắn, theo thứ tự là Morff, tổng biên tập, nghị viên

Haggett, Oka...

Đêm nay là đêm ông nội dẫn theo mình, dựa theo danh sách mà đi gõ cửa lần

lượt từng nơi.

Karen hít sâu một hơi, phá vỡ trầm mặc, mở miệng nói:

"Cháu nghĩ rằng một đêm đó, là bởi vì ngài đủ mạnh cho nên mới đi từng bước

từng bước gõ cửa để bọn hắn tiếp nhận sự trừng phạt của « Điều Lệ Trật Tự ».

Trong một khoảng thời gian rất dài, cháu đều cho rằng chỉ khi thực lực của

mình đủ mạnh thì mới có thể đi giữ gìn Trật Tự.

Rất nhiều lần, cháu lựa chọn việc nhượng bộ, cháu lựa chọn chờ đợi, cháu muốn

đợi thực lực của mình đủ mạnh, cháu muốn đợi địa vị của mình đủ cao, cháu có

thể ngầm thừa nhận những việc trái với Trật Tự kia đang xảy ra, nhưng vẫn có

thể tiếp tục chờ đợi như cũ.

Bây giờ khi hồi tưởng lại thì rõ ràng là ngài mạnh như vậy, những người này..."

Karen chỉ chỉ vào những người đang nằm trong cái hộp nhỏ,

"Những người này ở đây ngài trong mắt, kỳ thật chỉ là từng cái sâu kiến.

Mà buổi tối hôm ấy, ngài lại nguyện ý ở tự mình ngồi xe đi từng bước từng

bước để tuyên đọc « Điều Lệ Trật Tự » cho bọn hắn, không có giảm bớt bất cứ

một bước quá trình nào, không có bỏ qua cho bất cứ một người nào.

Cho nên, không phải là do thực lực của ngài đủ mạnh để nghiền ép bọn hắn, mà

là ngài thật sự tôn trọng « Điều Lệ Trật Tự », dù ngài không thờ phụng Thần

Trật Tự, thậm chí cực kỳ bài xích Thần Giáo, thế nhưng mà ngài, tin tưởng trật

tự, lại nguyện ý đi giữ gìn trật tự.

Cháu vẫn luôn không nghĩ rõ ràng được điểm này, cháu cũng vẫn cảm thấy,

mình rất hiểu ngài, nhưng không phải.

Cháu cho rằng mình rất có tín ngưỡng... Cháu cho rằng mình thông minh hơn

những người khác, cháu cho rằng mình và Thần Trật Tự có rất nhiều chỗ tương

tự, cho nên... Cháu đã khờ dại cho rằng, cháu mới là đúng, cháu có thể từ từ đi,

từ từ xem, từ từ tích lũy, từ từ chờ đợi, đem mọi chuyện đều trở nên chậm rãi và

thong dong.

Cháu tự giễu mình có ranh giới đạo đức cuối cùng linh hoạt, nhưng cháu lại hết

lần này đến lần khác nói rằng mình thờ phụng Trật Tự.

Trật tự có thể không phải là một đường thẳng, nhưng tuyệt đối không phải là bộ

dáng mà cháu có thể nhào nặn.

Cháu đã sớm có năng lực để giết Vicole, nhưng cháu vẫn chưa ra tay, cháu

muốn đợi đến lúc triệt để không còn tai họa ngầm mới giết hắn.

Nhưng ở một bên khác, cháu lại có thể cùng Neo chịu nguy hiểm để đánh cược

vào canh bạc này.

Một đêm kia khi gặp được đồng xu Varax, nếu như Neo ra lệnh để cháu ném

đồng xu về phía của tiểu đội Gendi, cháu nghĩ, cháu có lẽ sẽ lựa chọn làm theo,

dù sao thì Neo là đội trưởng, khi đó hắn rất mạnh.

Cháu biết rất rõ ràng rằng Hỏa Đảo có thể sẽ xảy ra chuyện, cháu vẫn quyết

định muốn rời đi, cháu muốn trốn tránh, cháu chỉ muốn thoát khỏi phiền phức,

nắm chặt lợi ích trước mắt.

Đúng vậy, làm việc, cần phải ứng biến, cần phải thong dong, cần phải nhìn tình

huống mà ra quyết định, nhưng cháu làm đến nay, đều là đang dùng những lý do

này để trấn an mình, ranh giới cuối cùng của cháu thật ra thấp hơn so với những

thứ này.

Không có năng lực, cũng không còn cách nào khác, làm không được cũng là

làm không được. Có năng lực mà làm, nhưng vẫn né tránh như cũ, mà trong

miệng còn lại hô hào Trật Tự, viết bút ký, cảm giác bản thân mình rất tốt đẹp.

Không sai, cháu là kẻ đầu cơ.

Cháu cho rằng mình rất thông minh, cho rằng mình rất ghê gớm, nhưng thật ra

cháu lại là một người vô cùng ích kỷ và đạo đức giả.

Lúc cháu cùng với ngài chế giễu Thần Trật Tự...

Thật ra hành vi mà cháu lựa chọn, có lẽ càng tồi tệ hơn cả Thần Trật Tự, cũng

càng thêm quá mức.

Ít ra thì,

Thần Trật Tự không có lựa chọn duy trì điều ước với Nơi chôn cất của Thần.

Đổi lại là cháu thì sao đây?

Có lẽ cháu sẽ cân nhắc về lợi ích và thiệt hại?

Ha ha,

Bây giờ cháu nào có điểm nào để so sánh với Thần Trật Tự?

Cháu rõ ràng mỗi một bước đi của mình đều cẩn thận từng li từng tí, mỗi một

lần thăng cấp đều cố ý thả chậm tốc độ, đi tìm con đường chính xác, nhưng khi

trong mắt của cháu chỉ có những thứ này, thì thật ra trên người cháu đã dính đầy

nước bùn.

Ý nghĩ trong nội tâm và hành động ngoài hiện thực, rất ít khi cháu nhất trí cả

hai.

Không cần biết tư tưởng và tinh thần của mình cao thượng đến đâu nhưng ngay

cả hành vi và lựa chọn của mình cũng không ước thúc được, vậy thì người lùn

cũng có thể tự cúi đầu xuống để quan sát bản thân.

Nếu như là người như cháu, cuối cùng lật đổ vị trí của Thần Trật Tự, đó chính

là nỗi bi ai lớn nhất của Trật Tự!"

Nói đến đây, rốt cục Karen lấy dũng khí, ngẩng đầu.

Trên chỗ ngồi phía đối diện, không có một ai.

"Ai..."

Karen thở dài một hơi.

Mở mắt ra,

Vừa lúc nhìn thấy Alfred đang đứng ở bên cạnh cầm khăn lông ướt trong tay.

"Thiếu gia, ngài tỉnh rồi sao?"

"Những lời kia, ông ấy không phải đang nói với Wilker."

"Thiếu gia, ngài đang nói cái gì? Là những lời mà ngài Tahisen đang nói sao?"

"Ông ấy là đang nói với ta."

"Thiếu gia, ý của ngài là, ngài Tahisen quen biết lão gia Dis? Đúng, ông ấy

giống như có nhắc đến một người trong lời của mình, một người khiến ông ấy

từ bỏ việc học cách đánh nhau.

Ông ấy nhận ra ngài đã tới?

Làm sao có thể chứ, trừ phi...

Ông ấy nói ông ấy có từng hỏi, có cần hỗ trợ hay không? Vị kia nói không

muốn.

Vị kia không phải là chỉ Rasma, mà đang chỉ lão gia Dis?

Đúng, ngày đó phân thân của lão gia Dis thông qua trận pháp dịch chuyển của

Trật Tự Thần Giáo đi qua rất nhiều nơi, giúp trang viên Ellen giải quyết tộc

trưởng gia tộc Rafael chỉ là bước đầu tiên, lão gia chắc chắn là cũng đi gặp

những bạn bè và người quen cũ.

Cho nên, nếu như lão gia Dis cố ý đi gặp ông ấy, vậy ông ấy chắc chắn là người

đáng tín nhiệm, có thể nhận ra ngài... Cũng không có gì kỳ lạ."

"Alfred..."

"Thiếu gia?"

"Ai, ta làm ông nội mất mặt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK