Trên con đường Dis đi bộ về nhà, thỉnh thoảng có những người hàng xóm quen biết chào hỏi ông, Dis cũng mỉm cười để đáp lại.Khi đến gần cửa nhà, bên đường xuất hiện một người mặc áo khoác da cũ kỹ.Dis dừng bước, nhìn hắn, nói:"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tiếp tục trốn tránh ta.""Ta thật sự rất muốn trốn tiếp." Rasma nói sự thật, "Nhưng ta không có nhiều thời gian, bởi vì ngươi cũng không có nhiều thời gian.""Đúng vậy." Dis thừa nhận."Những năm gần đây, ta vẫn không tin ngươi thật sự sa sút tinh thần, bởi vì trên một số đường đua, có vài người cho dù là nằm xoay người, cũng so với những người đang hao tổn toàn lực chạy đua vẫn đạt được thứ hạng cao hơn.""Cám ơn.""Nhưng ta không ngờ, khi gặp lại, người mà ta từng tự cho là đối thủ cả đời của ta, đã có được tư cách tiến vào thần điện, trở thành một trong những tồn tại cao quý mà khi ta nhìn thấy đều phải quỳ xuống sùng bái.""Ngươi biết, Rasma.
.
.""Đúng vậy, ta biết, ngươi đối với việc ta sùng bái cũng không có hứng thú." Rasma hít một hơi, "Nhưng ta nghĩ chúng ta có thể nói chuyện một chút.""Đúng vậy." Dis nói, "Ta muốn có một cuộc đàm phán với thần giáo.""Ngươi biết, Dis, trên đời này, cho dù là những đại giáo hội chính thống kia, họ cũng không có sức lực nói ra những lời như vậy với Trật Tự Thần Giáo của chúng ta, hơn nữa, ngươi còn là một phần tử Trật Tự của chúng ta.""Ta tin tưởng thần điện sẽ thực hiện vài lần bói toán." Dis rất bình tĩnh nói, "Ta cũng có thể đại khái đoán ra kết quả bói toán, dù sao, kết quả bói toán kia cũng chính là ý nghĩ của ta, không phải sao?”"Ngươi điên rồi.""Ta chỉ là chán ghét, giống như là tiểu hài tử chơi trò chơi lắp ráp, hắn vốn hưng trí cẩn thận lắp ghép từng khối lego, thật vất vả mới xây dựng một tác phẩm rất cao, lại bỗng nhiên thoáng cái, hắn đối với trò chơi trước mặt mất đi hứng thú, hoặc có thể nói là chơi hết hứng.Cho nên vào lúc này, hắn thường sẽ lựa chọn chính mình tự tay đẩy tòa lego cao ngất này xuống, nhìn những khối lego nằm rải rác trên mặt đất, chẳng những sẽ không cảm thấy tiếc hận cùng đau lòng, càng sẽ không ý thức được toàn bộ vất vả cùng tâm tư mà hắn vừa mới bỏ ra đã trở thành bong bóng; hoàn toàn ngược lại, hắn sẽ cao hứng vỗ tay cười to.”"Ngươi so sánh mình với một đứa trẻ?""Bởi vì các ngươi rất sợ đứa trẻ này."Rasma đặt hai tay trước người:"Ta lấy danh nghĩa Đại Tế Tự Thần Giáo Trật Tự, tiến hành đàm phán với ngươi."Dis lắc đầu, nói: "Không phải hôm nay, bảy ngày sau, ở giáo đường đi.”"Tại sao?""Bởi vì hiện tại ta phải vội vã về nhà, nhấm nháp bữa trưa do chính tay cháu ta làm, buổi chiều ta dự định cùng hắn ta uống trà nói chuyện phiếm, gần đây cháu ta đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, thường xuyên nguyện ý cùng ta nói chuyện phiếm.Ta tin rằng ngươi sẽ thích hắn ta, một chàng trai tuấn tú và rất biết cách nói chuyện, trò chuyện với hắn ta, thực sự là một loại hưởng thụ.Con gái ta vừa dệt cho ta một chiếc áo len, con bé dự định sẽ tặng cho ta vào ngày mai, ta sẽ mặc thử, để con bé cắt và sửa lại; Con bé đã từng vì theo đuổi hạnh phúc, mà nói ra những lời nặng nề với ta, mặc dù hiện tại sinh hoạt của con bé đã trở lại quỹ đạo, nhưng ta biết con bé vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để xin lỗi ta, ta đã sẵn sàng để khuyên nhủ con bé, nói với con bé, nó sẽ mãi mãi là đứa con gái mà ta yêu thương nhất.Ngày mốt, là sinh nhật con dâu thứ hai của ta, con bé đi theo đứa con trai không đứng đắn của ta, sinh cho hắn ta một trai và một gái, rất không dễ dàng, ta muốn giúp con bé tổ chức một buổi sinh nhật thật long trọng trong đời.Trong nhà này, con bé vẫn luôn không dễ dàng, không chỉ lo toan sinh nhật cho mọi người trong nhà, mà còn phải chăm lo cho cuộc sống của người trong nhà, nhà Inmerais, nợ con bé quá nhiều.Ngày thứ tư, là ngày mà các cháu trai cháu gái của ta phải thi cuối kỳ tại trường, ta sẽ giống như thường ngày cầu nguyện cho họ vào buổi sáng khi họ tới trường, để họ không phải lo lắng.Minna rất tốt, con bé luôn trầm ổn; Lunt và Chris dễ bị cảm xúc ảnh hưởng, họ cần sự quan tâm và khuyến khích của mọi người.Ngày thứ năm, là ngày giỗ của con trai lớn và con dâu lớn của ta, bọn họ là do ta tự tay gi3t chết, mỗi năm vào ngày này, ta đều sẽ lặng lẽ thương tiếc cho họ.Ngày thứ sáu, là ngày tang lễ của bạn ta, lão Hoffen, người Ruilan rất coi trọng ngày sau cái chết của người quá cố, hắn là người bạn nhất của ta trong nửa đời sau, đây là việc ta nên làm cho hắn.Ngày thứ bảy, là sinh nhật của vị hôn thê của cháu trai ta, rất trùng hợp ngẫu nhiên cũng là sinh nhật của con mèo cưng nhà ta.Nhìn đi,Trong bảy ngày tới, ta đều rất bận rộn để chuẩn bị cho mọi thứ.Vậy nên, ta quyết định đặt ngày đàm phán, bảy ngày sau đó, bảy ngày sau đó tại thời điểm này, sau khi ta dẫn theo các tín hữu trong nhà thờ hoàn thành việc thờ phụng, sẽ không vội vàng về nhà, chờ ngươi tại giáo đường.
.
.
Chúng ta.”"Lý do của ngươi, thật sự rất tường tận." Rasma nói, "Xin lỗi, ta thực sự không thể không nghĩ về ngươi một câu: Ngươi vậy mà vì những chuyện vụn vặt trong nhà này, trì hoãn và đặt ra thời gian đàm phán đối với Thần Điện?Dis,Ngươi biết không?Không chỉ có ta tới,Cùng ta tới, còn có ba vị thần niệm Trưởng Lão của Thần Điện.Ta thì rất dễ nói chuyện, nhưng ngươi cho rằng ba vị Trưởng Lão Thần Điẹn kia, sẽ dễ nói chuyện như ta vậy sao?”"Vậy thì cần ngươi đi nói." Dis đáp lại, "Ta định thời gian tại bảy ngày sau, bảy ngày sau, Thần Điện còn có xác suất nhất định thông qua đàm phán để cho ta đưa ra lựa chọn cuối cùng.Tất nhiên,Các ngươi có thể chọn ngày thứ , ngày thứ ba, ngày mai, hoặc thậm chí là ngay bây giờ.Nhưng ta nghĩ rằng ngươi nên biết sự lựa chọn của ta sẽ là gì.”"Dis, ngươi đây là khinh nhờn Trật Tự Chi Thần."Khóe miệng Dis lộ ra một nụ cười:Nói:"Chuyện của con người còn không thể xử lý tốt, làm sao có tâm tư nhàn rỗi đi lo chuyện của thần.""Ta sẽ đem lời của ngươi truyền đạt cho ba vị thần điện Trưởng Lão.""Được rồi, làm phiền ngươi, Rasma."Dis đưa tay chỉ chỉ phía trước:"Đó là nhà của ta, ngươi nên biết;Số 13 phố Mink.Ngươi có muốn đến nhà ta và ngồi một lát không?”"Không đi." Rasma trực tiếp cự tuyệt, sau đó nói, "Có lẽ sau này, ta sẽ có cơ hội đi vào bên trong xem một chút.”Nói xong câu đó, Rasma liền hối hận, lập tức sửa lại: "Ta chỉ là đùa giỡn, không có ý uy hiếp ngươi.”Dis gật đầu.Rasma thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nếu như không có hồi âm, đó chính là chấp nhận yêu cầu đàm phán bảy ngày sau của ngươi, ta đi trước, đúng rồi, cảm tạ danh thiếp cửa hàng bánh ngọt của ngươi.
”Vừa dứt lời,Thân ảnh của Rasma liền hóa thành một mảnh sương đen, tiêu tán tại chỗ, đi rất nhanh, không dám ở lại lâu một chút nào.Dis tiếp tục đi về phía trước, đi đến cửa nhà, hắn xoay người, đứng ở trước cửa viện.Dis nhớ lại cuộc đối thoại ngày hôm đó, hắn và Karen đứng ở đây:"Karen, nơi này, là đâu?""Nhà!".
.
.
.
.
.Còn nhớ lúc đó, Karen trả lời xong liền ngã xuống đất, may mắn là lông vàng kia lót dưới, nếu không thật sự có thể bị rách da.Hắn biết Karen khi đó rất sợ hãi, bởi vì trên người mình quả thật tản mát ra sát ý, nhưng Karen lại lầm tưởng, mình muốn giết hắn.Dis, người đứng trước cửa nhà,Từ từ quay lại,Quay lưng lại với cổng viện,Ánh mắt đảo qua bốn phía, cuối cùng, lại chuyển hướng lên bầu trời."Sau này,Nhà Inmerais,Sẽ trở thành cấm địa của giáo hội, thậm chí là.
.
.
Thần linh.”——————.
Danh Sách Chương: