ông ta trước tiên thả thuổng sắt xuống, lấy ra một tờ giấy, tờ giấy có ba hàng
chữ.
Điều thứ nhất: Bố trí trận pháp ở chỗ này.
Eisen thu hồi tờ giấy, bắt đầu bố trí trận pháp ở chỗ này.
Sau khi trận pháp bố trí xong, Eisen mở tờ giấy ra lần nữa;
Điều thứ hai: Đào hố, chôn mình vào trong.
Eisen cầm lấy thuổng sắt, đào một cái hố gần đó, chôn mình vào, ông ấy cố ý
giữ lại phần đất có mảnh cỏ ban đầu, chờ đến sau khi mình nhảy vào trong hố,
miếng đất cỏ kia chèn lên phía trên miệng hố.
Lấy tờ giấy ra một lần nữa;
Điều thứ ba: Khi nghe thấy "Nơi này là trọng địa của Cung Tưởng Niệm, người
ngoài không được phép xâm nhập, không được mạo phạm..." Chờ đến khi nghe
được những từ mấu chốt này hoặc từ gần nghĩa, kịch nổ trận pháp.
Sau nghi đọc lại những từ này trong lòng, Eisen ngồi xổm xuống, giấu hoàn
toàn bản thân mình xuống dưới hố đất.
Sắp xếp xong từng bước một, mình chỉ cần làm theo, ông ấy rất thích loại
phương thức bàn giao nhiệm vụ này.
Sau đó,
Ông ta thật sự ngồi trong hố đất, không nhúc nhích, trong miệng còn không
ngừng lặp đi lặp lại những từ mấu chốt kia.
...
"Ta chịu đủ, chịu đủ, thật sự chịu đủ rồi, đám Trật Tự đáng chết rác rưởi, rác
rưởi!!!"
"Đúng vậy, trận chiến này thua trong lòng quá tủi nhục, nói cho cùng, bọn
chúng là lợi dụng đánh lén mà giành có thắng lợi, nếu thực sự có can đảm thì
hai bên bày trận ra đánh một hồi, Luân Hồi chúng ta chưa chắc sẽ thua!"
"Ít ra, Trật Tự bọn chúng cũng không có khả năng thắng nhẹ nhàng như vậy,
mấy ngày nay nhìn xem đám người Trật Tự kia, cảm giác bọn họ tựa như là một
đám khỉ, sau lưng mang theo một cái đuôi, cái đuôi kia đều sắp vểnh lên đến
trời, toàn là mùi khai."
"Ha ha, đúng vậy, ta dám thề, xem như chú của tôi không tẩy giày, cũng không
nặng mùi như bọn chúng."
"Tốt, không được ầm ĩ, đã ra ngoài chơi, thì thả lỏng một chút, những việc
phiền lòng bỏ ở sau đầu đi, về sau, Luân Hồi còn cần dựa vào chúng ta đấy."
"Đúng, đội trưởng Pat."
"Đội trưởng nói đúng lắm."
Gần hai mươi người, mỗi người đều đi vào một gian phòng màu đỏ, mỗi một
gian phòng đều dùng rèm ngăn cách, bên trong có để một cái giường sô pha
giản dị.
Sau khi bước vào trong, lại rất nhanh đi ra, lấy ra một tờ vé màu tím, sau khi
người phục vụ ở cửa ra vào nhìn thấy, đi lên lầu ba.
Vé màu tím đối với hắn mà nói, không tính là rất đắt, nhưng trước mặt thì hắn
cũng không có khả năng mua vé màu tím cho toàn bộ hai mươi tên thuộc hạ, cái
giá phải trả cũng quá cao, chỉ có thể trước hết dẫn bọn họ đến lầu hai, rồi một
mình đi lên lầu 3.
Đợi chút lúc xong việc còn phải đi xuống nhanh một chút, không thể để cho bọn
họ phát hiện, nếu không thì cũng không tốt để quản lý đội ngũ này lắm.
Đi lên lầu ba, sau khi bước vào phòng riêng, Pat đi tới vị trí của máy chiếu,
chiếu xuống dưới, chọn trúng một người cá ở giữa hồ nhất.
Sau đó, ngồi trở lại trên giường, đưa tay kéo cổ áo thần bào của mình hai lần.
Mặc dù lúc nãy trước mặt của thuộc hạ mình, hắn biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng
trên thực tế, sự phẫn nộ và hậm hực trong lòng của hắn chỉ cao hơn chứ không
thấp hơn đám người kia.
Đám thuộc hạ kia của mình chỉ phải đối diện với sự trêu tức và trào phúng của
đám người Trật Tự ở ngoài cửa phòng hội nghị, còn mình, lúc tiếp xúc với cấp
trên còn phải tiếp nhận sự phẫn nộ của bọn họ.
Thần giáo rõ ràng là vì những người lãnh đạo ở phía trên cho nên mới thua thảm
hại đến như vậy, bây giờ không thể không đến đến nơi đây để cầu hoà, xem như
muốn thông qua việc đàm phán để giữ lại một chút mặt mũi, kết quả hội nghị
ngày đầu tiên đã bị bên phía Trật Tự dùng việc tiếp tục khai chiến để uy hiếp,
trực tiếp bị dọa cho cụp đuôi xuống, đáp ứng gần như tất cả điều khoản.
Bọn họ làm sao còn mặt mũi để mà phát cáu, đáng chết!
Pat cảm thấy khô cả miệng, cầm lấy bình nước đặt trên đầu giường, do dự một
chút, lại mở ra ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong có để một hộp thuộc màu đỏ,
đây là thuốc để gia tăng hứng thú và năng lực của khách.
Hắn ta cầm lấy một viên,
Lấy thêm một viên,
Lại lấy thêm một viên,
Tổng cộng ba viên, đưa vào trong miệng, uống nước vào.
Chỉ chốc lát, có tiếng đập cửa truyền đến, mấy người phục vụ giơ bồn tắm lớn
lên đứng trước cửa, trong bồn tắm, có một người cá dịu dàng quyến rũ.
Pat rất hài lòng, con mắt thoáng có chút đỏ lên.
Bồn tắm lớn bị đưa vào trong, các người hầu đều rời đi.
Người cá lấy ra một bình thuốc, dùng ánh mắt hỏi thăm ý muốn của khách
hàng.
Pat lắc đầu, nói: "Trước hết không cần."
Lập tức, Pat lấy từ trong bóp da ra một nghìn phiếu Luân Hồi ném vào trong
bồn tắm, phiếu điểm có thể chống nước, sẽ không bị rách, ví da thì bị hắn tiện
tay ném đến trên tủ đầu giường.