Karen thở dài, anh đã có chút bó tay đối với con rồng cái ngu ngốc này rồi.
Rõ ràng chính bản thân cô ta đã ở trong tình cảnh như vậy, vậy mà còn có tâm
trạng quỳ ở đó mà buông lời trào phúng.
Rốt cuộc là cái gì đã cho cô ta sự tự tin, để cô ta có thể ngụy trang bản thân
không nghe hiểu?
Bỏ qua thân phận Long tộc và vầng sáng địa vị khi đi theo Người Cầm Roi, cô
ta cứ như là một hầu gái có tính cách vặn vẹo, không biết tự xác định địa vị của
bản thân mình nhưng lại có lòng tự trọng mẫn cảm và còn hết sức ghen tỵ đối
với đãi ngộ và cuộc sống của tiểu thư nhà mình.
Healy là theo hướng lạc quan, đồng thời cô còn nguyện ý học tập những thứ
mới mẻ, mà Auggie, thì thích dựa vào lan can chỉ trỏ vào người trong nhà, cô ta
có một hệ thống logic khép kín của bản thân, có thể đưa mọi chuyện vào đó để
vận hành theo khuôn mẫu.
Karen không thèm để ý tới cô ta.
Nhưng Auggie lại tiếp tục mở miệng nói: "Giao nộp nó lên trên Thần Giáo đi,
đây là một công lao rất lớn, có tác dụng rất tốt trong việc cải thiện tình cảnh bây
giờ của ngươi ở đại khu thành phố York."
Karen quay đầu nhìn về phía Auggie,
Nói:
"Ta bây giờ thật sự cảm thấy Người Cầm Roi của chúng ta là một người vô
cùng nhân từ, nếu không thì cũng không thể nào giải thích được lý do vì sao
ngươi vẫn còn sống đến tận bây giờ."
"Ta đã từng nói, trên phương diện thái độ đối đãi với Long tộc, ngươi và Người
Cầm Roi sẽ rất giống."
"Là một loại thái độ tất nhiên sau khi bị sự ngu ngốc của ngươi ảnh hưởng."
"Nếu không thì thế nào, chả nhẽ sau đó ngươi giết ta rồi thả nó đi? Giao nộp nó
lên trên, ngươi thay ta giữ bí mật về hành vi khi trước của ta, ta thay ngươi..."
"Ngươi có thể thay ta làm cái gì?"
Auggie: "À..."
Cô ta bỗng nhiên ý thức được, mình hình như không có gì để cho Karen.
Karen đi đến trước mặt Auggie, đưa tay ôm cổ của cô, đưa mặt mình nhích đến
gần tai của Auggie:
"Nghe, nếu như ta không có thu phục thành công, y theo tính cách của ta, ta tình
nguyện thả nó rời đi cũng muốn giết ngươi, chỉ vì trước đây ngươi muốn giết
ta."
Sắc mặt của Auggie biến đổi, hỏi: "Nhưng... Sau đó thì sao?"
"Đáng tiếc, ta đã thành công."
"Cái gì!"
Thu phục thành công, còn giết Auggie thì cũng sẽ không thích hợp, bởi vì
không có cách nào để giải thích.
Thân phận của Cốt Long là cần được xác nhận bởi phía cao tầng của Trật Tự
Thần Giáo, nếu không thì với năng lực tài nguyên của Karen, anh xem như có
thể thuyết phục Neo cùng mình tham ô đến cùng cực, cũng gần như không có
khả năng nuôi nấng cho Cốt Long trưởng thành hoàn mỹ.
Nuôi dưỡng một Long tộc, cần căn cứ theo thuộc tính của nó mà cung cấp số
lượng lớn tài nguyên, rất nhiều thứ thật sự không phải có phiếu điểm thì có thể
mua được, cái này cần một đội nuôi dưỡng rất khổng lồ.
Cha mẹ của Ashley có thể xem ở trên mặt mũi Karen, mang đến không ít thuốc
bổ cho Pall, nhưng bọn họ không có khả năng dọn trống nhà kho để giúp Karen
nuôi nấng một con rồng.
Nếu như muốn Cốt Long trưởng thành theo phương thức hoàn mỹ và vững vàng
nhất, ít nhất cũng phải cần tập thể trong sở nghiên cứu của cha mẹ Ashley cùng
làm việc, thiết lập Cốt Long thành đối tượng nuôi dưỡng trọng điểm của sở
nghiên cứu bọn họ, lên một phương án trường kỳ và cặn kẽ hơn.
Trong quá khứ, Auggie đã hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Cho nên, không thể giết Auggie, giết cô ta, rất nhiều chuyện sẽ không cách nào
giải thích được, sẽ để cho phía trên nghi ngờ đối với sự kiện này, thậm chí là
nghi ngờ thân phận thật sự của Cốt Long, trên một mức độ nhất định, thật đúng
là cần Auggie để che lấp cái này.
"Ta muốn nó trở thành cộng tác của ta, đối với chuyện này, ngươi chắc cũng rõ
ràng mình có thể nói cái gì, không thể nói cái gì, ngươi biết thân phận thật sự và
bí mật của nó, ta có thể cho nó sự tự do trên mức độ lớn nhất.
Đương nhiên, nếu như ngươi muốn để lộ toàn bộ hy vọng tương lai của Long
tộc các ngươi trước mặt Trật Tự Thần Giáo, cũng muốn gánh chịu trách nhiệm
cho sai lầm của mình, ta hoan nghênh ngươi chủ động đi báo cáo.
Cuối cùng ta nhắc nhở ngươi lại một lần, lần này ta không có giết ngươi không
phải là bởi vì ta nhân từ, mà là bởi vì vận may của ngươi tương đối tốt.
Về sau, chúng ta sẽ cố gắng không liên hệ, nếu lại có lần tiếp theo, ta sẽ không
tiếc bất cứ giá nào để có thể giết ngươi.
Bây giờ thì phá bỏ khối băng đi, ta biết ngươi lúc này không có năng lực sử
dụng thuật pháp, nhưng có thể kết thúc thuật pháp."
Auggie mở miệng nói: "Ta không thích bị ngươi uy hiếp."
"Nhưng ngươi sợ hãi, lần lượt từ trong những lời nói của ngươi, ta có thể cảm
nhận được, ngươi có vẻ xem ta như Người Cầm Roi tương lai, nguyên nhân là
bởi vì mẹ của ngươi sao? Hay bởi vì bộ xương kia? Hay là bởi vì sự quan sát
của bản thân ngươi?"
"Ngươi..."
"Cảm ơn sự xem trọng của ngươi, hiện tại, ngoan ngoãn mà làm việc đi."
Hai mắt Auggie bắt đầu nhắm lại, sau đó mở ra, khối băng kia bắt đầu nhanh
chóng hòa tan.
Cốt Long khôi phục tự do, nó rơi trên mặt đất, thân hình co lại, cuối cùng, biến
thành cô bé tóc trắng giống như đúc với khi ở trong không gian linh hồn.
Cô bé trong hiện thực, so sánh với trạng thái linh hồn, trông có vẻ tỉ mỉ và tinh
tế hơn.
A, một bé loli tóc trắng kiên cường.
Karen cởi thần bào trên người xuống, vung thanh kiếm Diamance, cắt ngang
thần bào ra làm một nửa, cầm nửa phần trên của thần bào đi đến trước mặt cô
bé.
Cô bé đứng lên có chút khó khăn, Karen mặc thần bào lên cho cô.
Karen không phải là một thợ may ưu tú, cho nên thần bào mặc lên trên người
vẫn trông rất rộng và dài như cũ, mái tóc màu trắng và khuôn mặt tái nhợt, phối
hợp với thần bào màu đen, có một loại cảm giác đáng yêu tương phản mãnh liệt.
"Ha ha."
Karen đưa tay nhẹ nhàng bóp bóp khuôn mặt của cô bé.
Cô bé tựa hồ còn không thích ứng loại cử chỉ thân mật này đến từ Karen, thoáng
có chút né tránh, nhưng Karen tin tưởng về sau cô bé sẽ thích ứng, giống như là
Pall lúc đầu.
"Hẳn cũng phải đặt một cái tên mới đúng, nhưng mà nên lấy tên gì mới tốt
đây?"
Auggie đang quỳ sát dưới đất nhìn thấy cảnh này, con mắt trợn trừng lên, thật
sự... Thu phục được rồi?