được mở ra, bà ngoại đứng ở cửa, vẻ mặt mỉm cười nhìn Karen.
"Sao còn mang đồ theo làm gì?"
"Lấy từ chỗ một người bạn, đem cho mọi người nếm thử."
"Có chừa lại ở nhà chưa?"
"Chừa lại rồi."
"Vậy thì tốt." Phu nhân Đường Lệ nhận lấy túi quà tặng, nhìn lướt qua, "Đồ
tốt."
Bà ngoại là biết nhìn hàng.
"Richard thế nào?"
"Lúc cháu gọi điện thoại bảo sắp đến, đã sớm dừng tay lại không đánh một
ngày."
"Lần này sao lại nghiêm trọng như vậy?"
"Chủ yếu là cha của nó, cảm giác giống như là nó đã nhẫn nhịn rất lâu, lần này
cũng có chút không cứu vãn được."
"A, thì ra là như vậy."
Hình như Richard cũng đúng là thiếu nợ nhiều trận đòn.
"Hồi trước lúc đầu vốn đã xong rồi, cũng chuẩn bị để cho vết thương của nó
khôi phục để trở lại làm việc, kết quả đêm đó Richard lấy một cái nồi sắt ra để
trong sân, bày thêm hai ngọn nến, đốt mấy cái phiếu điểm giả kia.
Nó nói đây là tập tục tang lễ học được từ chỗ cháu, ngụ ý đốt cho người đã mất,
để bọn họ xuống dưới cũng không thiếu phiếu điểm để xài.
Nó sợ cái Phó chủ nhiệm văn phòng của nó ở thế giới bên kia không có phiếu
điểm để dùng, vừa đốt còn vừa khóc.
Kết quả, bị cha nó nhìn thấy."
"Sao có thể đốt vàng mã trong sân chứ, bây giờ là mùa đông, cỏ khô nhiều, rất
dễ dàng gây nên hoả hoạn."
"Cha nó cũng dùng lý do này để đánh nó."
Karen đi vào phòng, Eisen bước ra khỏi phòng sách, đứng trong phòng khách,
nói: "Karen, cậu tới rồi."
"Ừm, ta đi lên thăm Richard một chút."
"Nó không có việc gì."
"Ta biết ngài biết giữ chừng mực."
Karen đi lên lầu, bước vào phòng ngủ của Richard, trông thấy Richard đang
nằm lỳ ở trên giường, cầm trong tay một xấp tư liệu mà xem xét.
"Cố gắng đến vậy sao? "
"Ha ha.” Trông thấy Karen tới, Richard bật cười.
"Thế mà còn có thể cười."
"Ta chỉ là phụ trách việc đau, dù sao công việc trị liệu đều giao cho Jerry là
được."
"Thông suốt rồi à?"
"A?"
"Bị đánh cho hiểu ra."
"A, có chút cảm giác như vậy, cảm giác sợ hãi giảm bớt, cảm giác đau đớn cũng
giảm bớt, ta sẽ xem nó như một lần tu luyện, ừm, trên thực tế cũng quả thật là
một lần tu luyện."
"Cẩn thận một chút, về sau đừng có ngứa người vì lâu ngày không bị đánh đấy."
"Bây giờ ta đã có khuynh hướng như vậy rồi, chỉ cần đồ ăn đầy đủ, ta sẽ không
sợ, dù sao đau cũng chỉ đau trong một hồi, ăn nhiều thêm một chút, Jerry sẽ có
sức lực tiếp tục làm việc."
Eisen bưng mâm đựng trái cây xuất hiện ở ngoài cửa: "Vậy lần sau lúc dạy dỗ
ngươi, sẽ cắt phần cơm, quăng ngươi xuống tầng hầm."
"Cha … nếu như cha hoài nghi con của mình không phải là con ruột thì hẳn là
phải trút giận lên người mẹ con mới đúng, bà ấy mới là chủ nợ."
"Không chỉ riêng cơm, còn không được phép uống nước." Phu nhân Kaixi bưng
nước trà trong tay cũng xuất hiện ngoài cửa.
Hai vợ chồng sau khi để nước trà và mâm đựng trái cây xuống, cùng chào hỏi
Karen rồi rời đi.
Richard đưa tay lấy một quả cam từ trong mâm đựng trái cây: "Anh nhìn đi, bây
giờ ta cảm thấy cha mẹ ta trước đây có lẽ là không sinh được con, nhận nuôi ta
từ trong cô nhi viện.
Bây giờ bệnh tình của cha ta tốt rồi, bọn họ dự định sinh thêm một đứa, hoặc là
trong bụng mẹ ta bây giờ có lẽ đã có em trai em gái của ta rồi."
Karen nâng tách trà lên, uống một ngụm trà, nói: "Có đôi khi cậu bị đánh, ta là
thật sự cũng không thấy có chút đồng cảm nào với cậu."
"Chỉ đùa một chút thôi mà, ha ha."
"Cái chuyện này cũng đừng có đùa, sẽ có chuyện. Cậu là có thể sử dụng khối
Rubic Thuật Khóa, nếu là ngươi không phải con ruột của cha mẹ cậu, thì cậu là
con của ai thất lạc ở phía ngoài?"
"Ư…" Richard cũng nghĩ mà sợ, "Anh nói đúng."
"Những thứ này là cái gì?" Karen chỉ chỉ vào văn kiện Richard cầm trong tay.
"A, đây không phải là nhiệm vụ mới sao, một phần là tư liệu trong trường học,
một phần là tư liệu của Đoàn điều tra, ngài Alfred gửi tài liệu liên quan đến cho
ta, ta cũng sưu tập bổ sung thêm một chút, bây giờ đang tổng hợp lại."
"Thế nào rồi?"
"Ngài Bộ trưởng, xin ngài tin tưởng năng lực của ta, tư liệu ta đã nhớ kỹ hết rồi,
ta cũng đều nhớ kỹ ảnh chụp mấy nhân vật trong này, đến lúc đó anh chỉ cần hỏi
thì ta sẽ có đáp án để trả lời.
Dạo gần đây ta chỉ học thuộc lịch sử của các ngành học trong trường đại học,
còn xem xét lại về những ghi chép của Hoang Mạc Thần Giáo."
"Bây giờ trí nhớ trở nên tốt như vậy sao?"
Richard đưa tay chọt vào cái trán của mình: "May mắn mà có Jerry bò lên trên
não."
"Có thể dùng nhiều tâm tư hơn vào việt tu hành."
"Bên cạnh anh không thiếu người biết đánh nhau."
"Lần này ra ngoài có lẽ sẽ khá lâu, chủ yếu là về công việc của Đoàn điều tra, ta
cũng không rõ ràng sẽ triển khai trong bao lâu."
"Không có việc gì, ta thích ra ngoài, ở nhà có chút tù túng, ở bên ngoài ngược
lại thì tự do hơn. A, đúng, Karen, đây là thời khóa biểu về chương trình học của
anh, anh có thể lựa chọn buổi học mà mình muốn tham gia, dựa theo quá trình
bình thường mà nói, sau khi học xong anh tìm giáo viên chủ nhiệm ký tên là
được, anh thuộc về sinh viên học tại chức tương đối đặc thù."
Karen nhận lấy thời khóa biểu rồi nhìn lướt qua, nội dung ghi ở trên lít nha lít
nhít, đại học giáo hội của Trật Tự Thần Giáo, quy mô rất lớn, không, là vượt xa
đại học đế quốc Wien.
Chương trình học cũng rất nhiều, loại "Học sinh" như Karen, chỉ cần tham dự
đủ giờ học, sau đó vượt qua bài kiểm tra thì có thể nhận được giấy chứng nhận
tốt nghiệp.
"Chờ tới khi chúng ta đến đại khu Dinger, ban đêm lúc ta trong buổi tiệc sẽ xem
xét kỹ hơn, cậu giữ lấy trước đi."
"Được rồi."
Lúc này, tiếng bà ngoại gọi vọng lên từ dưới lầu: "Ăn cơm!"
Richard tự xuống giường, sửa sang lại quần áo một chút, nhìn không khác với
lúc bình thường là mấy.
"Cần ta dìu cậu đi sao? "
"Không cần."
"Không diễn nữa à?"
"Ha ha, cơm nước xong xuôi thì làm nhiệm vụ."
Karen và Richard xuống lầu đi vào phòng ăn, Deron vừa tan làm trở về, bà
ngoại và phu nhân Kaixi, tất cả đều ra ra vào vào phòng bếp để bưng thức ăn và
bày món lên bàn, Philomena thì ngồi ở cạnh bàn ăn, chờ ăn cơm.
"Ha ha, cô cũng tới rồi à." Richard chủ động đi qua ngồi.