hối hận vì lúc trước lúc mẹ mình bảo muốn dạy mình nấu nướng mà mình lại
cảm thấy phản cảm và từ chối hết lần này đến lần khác.
Nếu như lúc ấy học cho thật tốt, như vậy bây giờ mình nhất định có thể làm
những món đồ ăn của Wien.
A, không đúng, hình như Trưởng khu rất ghét đồ ăn Wien, vậy thì cũng may là
mình không học … Connor đầu đội Pall bước xuống lầu, Pall nhảy đến bàn ăn,
nhìn xem một loạt các loại sandwich, nhíu mày.
Ashley chỉ có thể áy náy mà nói: "Rất xin lỗi."
Connor cầm lấy một miếng sandwich đưa đến trước mặt Pall, nói: "Từ chối đồ
ăn người ta chuẩn bị cho mình, là một loại hành vi làm trái với chuẩn tắc của
thục nữ quý tộc đấy." Karen nhắc nhở: "Quý tộc mang ý nghĩa thân phận không
bình đẳng."
"Ồ… vậy à?" Connor hơi nghi ngờ một chút mà nói, "Ta còn tưởng rằng thục
nữ quý tộc là một từ độc lập. "
"Dùng thục nữ là được rồi, Connor của chúng ta là một đứa bé ngoan lễ phép."
"Được rồi."
Connor cầm lấy một miếng sandwich, sau đó lấy từ trong túi ra một cái hộp, mở
ra, lấy ra viên thuốc, dùng sandwich kẹp viên thuốc ở trong, đưa vào miệng.
Bây giờ Cốt Long đã có thói quen, đó chính là mặc kệ là ăn món gì, cô bé đều
muốn thử kẹp chung với thuốc.
"Ta muốn ăn cá." Pall nói, "Canh chua cá, cá luộc, cá Squirrel …."
Karen hỏi: "Cô đang hồi hộp à?"
"Thật ra bây giờ ta cũng không có quá nhiều hy vọng là sẽ thành công, bởi vì ta
sợ mình chịu không được cảm giác thất bại.”
"Cho dù thất bại thì cũng không sao, không ảnh hưởng đến việc sau này ta vẫn
sẽ làm cá cho cô ăn."
"Đúng rồi, meo."
Pall lập tức bắt đầu vui vẻ, cúi đầu ăn sandwich, vừa ăn còn vừa không quên
bình luận: "Ashley thân yêu của ta, sandwich cũng có thể làm cho khó ăn như
vậy, thật đúng là không dễ dàng gì."
Ashley đỏ mặt.
Sau khi ăn xong bữa khuya, Karen dẫn theo Pall và Connor trở lại phòng thí
nghiệm, vợ chồng Celina và Santos đã chuẩn bị xong.
"Có thể bắt đầu rồi thưa ngài Trưởng khu."
"Xin ngài yên tâm, cuộc giải phẫu chắc chắn sẽ thành công."
"Vậy thì vất vả cho hai vị rồi."
"Vất vả cho các ngươi, meo.”
Karen và Pall nằm xuống trên chỗ của mình.
Thật ra nguyên lý của cuộc giải phẫu cũng không có gì phức tạp, đơn giản là
dựa vào quan hệ cộng sinh, xây thêm một cái đập nước ở giữa Karen và Pall, để
Pall có thể sử dụng năng lượng của Karen trong một khoảng thời gian nhất định.
Nhưng nguyên lý và thao tác cụ thể thường sẽ là hai loại khái niệm khác nhau,
độ khó thực tế của loại giải phẫu này thật ra là vô cùng cao.
Phần lớn kinh nghiệm của vợ chồng Santos là bắt nguồn từ việc sửa chữa khế
ước và cấm chế trên người yêu thú, lần này, Karen là thật sự mời "Bác sỹ thú y"
đến để giải phẫu cho mình.
Chỉ có điều là cuộc giải phẫu này cũng không có gì liên quan đến cơ thể.
Cuộc giải phẫu bắt đầu.
Ánh sáng ôn hoà chiếu xuống, điều mà bây giờ Karen cần làm, đó là cố gắng
khắc chế bản năng mình không kháng cự nó.
Cuối cùng, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, rốt cục Karen cảm thấy buồn
ngủ đôi chút, sau đó nhắm mắt lại.
Giống như là một giấc mộng, Karen cảm giác được có một nguồn sức mạnh cực
kì nhỏ bé đang chạm vào mình, giống như là có người cầm một cái lông mà cù
lét mình.
Anh mở mắt ra, trước mặt là một vùng hồ nước màu đen, và bóng dáng của
thanh lưỡi hái kia đang đung đưa.
Karen lập tức lắc đầu, cảnh tượng trước mắt cũng méo mó, tiêu tán, có những
giấc mơ, thật ra là do mơ nhiều nên tạo thành quán tính cho ký ức, trên người
mình rõ ràng đã không còn dấu ấn của Lưỡi Hái Chiến Tranh, kết quả vào lúc
này lại thiếu chút nữa đã bước vào trong giấc mơ kia.
Xua tan đi cảnh tượng trước mắt, hình ảnh mới lại bắt đầu hiện ra, Karen nhìn
thấy một vùng lửa rực cháy, giống như ở gần đây có một ngọn núi lửa vừa mới
phun trào, trong khe nứt tràn đầy dung nham đang chuyển động.
Karen đi về phía trước, đi không bao xa, đã nhìn thấy một căn biệt thự ở trước
mắt, không, nó đang trôi lơ lửng ở trên một dòng dung nham.
Biệt thự này đối với Karen thì rất quen thuộc, đây là nhà của mình, căn biệt thự
số 13 của nhà Inmerais nằm ở phố Mink.
Trong một khoảng thời gian rất lâu, bao gồm cả hiện tại, căn biệt thự này vẫn là
vật dẫn thích hợp nhất của Karen đối với cái khái niệm "Gia đình".
Nơi này, đã từng cho mình sự ấm áp của một gia đình thật sự.
Đồng thời, căn biệt thự này, cũng là nhà trong nhận thức của Pall.
Thời gian cô sống ở trang viên Ellen, cũng không dài bằng thời gian sống ở
trong căn biệt thự này.
Một màn sáng màu vàng, kết nối biệt thự và dòng dung nham, cái ánh sáng này,
đến từ đồng xu Varax mà Karen mang theo trên người, sức mạnh của đồng xu,
vốn là một phần trong cuộc giải phẫu.
Loya, sẽ tự mình hộ pháp giúp cho cuộc giải phẫu này của Karen.
Đẩy cửa sân ra, đi vào trong sân, tại bước về phía trước cửa biệt thự, Karen
dừng bước lại, ngẩng đầu.
Quả nhiên, trên cái bệ cửa sổ lầu ba, có một con mèo đen đang nằm.
Con kia mèo đen đang nhìn thế giới ngoài cửa sổ, trong suốt một trăm năm, nó
vẫn luôn duy trì cái thói quen này.
Karen đẩy cửa ra, bước vào nhà, đi lên cầu thang, lên lầu ba.
Lầu ba, là phòng ngủ của ông nội, phòng sách và phòng ngủ của mình cùng với
em họ Lunt.
Lúc đi ngang qua cửa phòng ngủ ông nội, Karen dùng khóe mắt cố ý liếc nhìn
lướt qua.
Cuối cùng, Karen đi đến bên cạnh bệ cửa sổ, Pall vẫn đang ngắm nhìn cảnh vật
phía ngoài, nhìn không rời mắt.
Ở cái góc độ này, không chỉ có thể trông thấy dòng dung nham cuồn cuộn, mà
còn có thể trông thấy các loại yêu thú và dị ma hung ác, trên không trung, có
thuyền cướp biển đang căng buồn, còn có một người phụ nữ mặc quần áo của
Trưởng Lão Thần Điện đang khàn cả giọng mà rống to.
Căn nhà này, ngăn cách cuộc đời của Pall.
Ở chỗ này, nó là một con mèo đen, mà bên ngoài, thì nó là đã từng là thiên tài
chói mắt của gia tộc lúc bây giờ, sống một cuộc đời hoa mỹ và thoải mái.
Ra khơi thám hiểm, đó cũng không phải là sự phản nghịch tạo nên do sống cuộc
sống quá an nhàn của một tiểu thư quý tộc, đó mong muốn khám phá những bí
cảnh nguy hiểm để tìm kiếm chân lý của thế giới.
Pall của những năm tháng đó, chân đạp hải thú, đi thuyền giữa sóng biển mênh
mông vô ngần, hệ thống tín ngưỡng gia tộc mặc dù trói buộc cô, nhưng cô vẫn
sống cuộc đời của mình một cách phấn khích