"Không phải, bởi vì sự việc kia xảy ra mấy ngày trước, rất nhiều người đều
hoảng sợ, cho nên mấy ngày nay những nơi ăn chơi đều rất náo nhiệt, tất cả mọi
người đều đang muốn tiêu tiền."
"A, như vậy sao."
Lúc đi đến cổng bên hông khách sạn, một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn Ophelia ở
đó.
Karen đứng tại chỗ, chờ Ophelia lên xe.
Ophelia cũng không vội vàng lên xe, mà là quay người, hơi nghiêng đầu, nhìn
về phía Karen.
Thật lâu sau,
Ophelia cười.
Karen cảm thấy có chút khó hiểu.
"Anh có thấy lạnh hay không?"
Đây là lần thứ hai trong hôm nay Ophelia hỏi mình vấn đề này.
"Không lạnh."
"Tôi còn chưa muốn trở về, đi với tôi thêm một chút nữa."
"Sắc trời đã rất muộn rồi."
Ophelia giơ nắm đấm lên, vung vẩy trước mặt của Karen, hỏi:
"Có đi hay không?"
Karen không nói chuyện.
Ophelia quay người, đi về một phía không có đường đi mà toàn là cây cối núi
rừng.
Karen do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo qua đó.
Ophelia đi ở phía trước, Karen theo ở phía sau, sau khi đi sâu vào trong,
Ophelia ngồi xuống trên một tảng đá, đưa tay vỗ vỗ chỗ trúng kế bên người,
Karen cũng ngồi xuống, lấy ra bình rượu trái cây để dưới đất cùng với hai cái ly.
Sau đó trong một khoảng thời gian rất dài, hai người cũng không nói lời nào,
Ophelia chỉ là ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng Ám Nguyệt không tròn đầy trên
trời, Karen thì nhìn lá cây dưới chân.
"Anh có thấy lạnh hay không?"
"Thần bào có công dụng duy trì nhiệt độ cơ thể."
Karen hơi nghi ngờ một chút, đây là lần thứ ba kể từ lúc gặp mặt mà Ophelia
hỏi mình vấn đề này
Ophelia nghiêng người về phía trước, dùng tay chống dưới gò má của mình,
nhìn xem Karen.
Karen mở miệng nói: "Hôm nay có hơi kỳ lạ đấy."
"Ừm, anh cuối cùng cũng cảm nhận được à."
"Là bởi vì gần đây có nhiều việc xảy ra trên đảo sao?"
Ophelia nhẹ gật đầu, lại lắc đầu, nói: "Không chỉ là vì những việc trên đảo, mà
là giữa tôi và anh, việc mà cả đời của cô gái khác đều không gặp được vậy mà
tôi và anh cứ cách một hôm là gặp được một lần."
"Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi?"
"Nếu nói theo tình huống bình thường thì phải gọi là sự an bài của vận mệnh
mới đúng, anh đang cố tình không nói ra những từ này, tôi phát hiện những lúc
anh đi cùng tôi đều là như vậy, giống như là lúc chiến đấu giao lưu thì anh vẫn
luôn cố tình giữ sức lại.
Tôi thật sự rất không thích cảm giác như vậy.
Có thể nói cho tôi rằng anh vẫn luôn như thế này sao?"
Karen mím môi, nguyên nhân khách quan trong một loạt những việc trùng hợp
này là bởi vì có một người tên "Neo" đứng ở phía sau điều khiển, hết lần này tới
lần khác đều dính líu đến những bí mật không thể nói ra.
Nhưng bất cứ chuyện gì, ngoại trừ yếu tố khách quan ra thì tất nhiên còn có
thêm những yếu tố chủ quan.
Thấy Karen im lặng, Ophelia tiếp tục hỏi: "Cha của tôi có rất nhiều phụ nữ, ông
ấy còn có rất nhiều con riêng, tôi cũng không vì vậy mà cảm thấy tức giận gì, có
lẽ từ nhỏ tôi đã sống trong hoàn cảnh như vậy, nhưng anh không giống, anh có
vị hôn thê của mình, cho nên anh vẫn luôn có nguyên tắc đúng không?"
"Không chỉ bởi vì vậy."
"A, không chỉ là như vậy? Vậy thì còn cái gì?" Ophelia hỏi.
Karen quyết định nói ra ý nghĩ thật sự trong nội tâm của mình: "Bởi vì khi có
một người khác phái biểu lộ thích cô, thì trong lòng cô chắc chắn sẽ có cảm giác
vui vẻ và hưởng thụ nó, thật xin lỗi, đây cũng là điều không thể tránh khỏi."
"Là bởi vì việc này?"
"Ừm."
"Cho nên, trong lòng anh đối với tôi vẫn có tình cảm đúng không?"
Karen rất thẳng thắn mà nói: "Đúng, có."
"Được rồi, tôi đã hiểu. Muốn duy trì nguyên tắc bản thân, lại hưởng thụ cảm
giác tôi thích anh." Ophelia vươn hai tay về phía trước, nói: "Cái này cũng
giống như khi sưởi ấm vậy, thích cảm giác ấm áp của lò sưởi mang lại, nhưng sẽ
không dám đưa tay vào sâu bên trong, bởi vì biết làm vậy sẽ khiến mình bị
bỏng. Cái ví dụ này của tôi như thế nào?"
"Vô cùng chuẩn xác."
Ophelia giơ lên nắm đấm lần nữa, đặt ở trước mặt Karen, lung lay: "Tôi vừa
mới ăn no xong, bây giờ sức lực rất đầy đủ."
"Cô đang dự định làm cái gì?"
"Không dự định làm gì cả, ừm..." Một tay Ophelia chống cằm của mình, "Tôi
rất thích chuyện kể của tổ tiên Bernard và thơ văn của ông ấy, từ nhỏ đã rất
thích, mỗi cư dân bản địa của Đảo Ám Nguyệt hầu như đều lớn lên với những
câu chuyện về tổ tiên Bernard."
"Tôi biết."
"Tổ tiên Bernard trong mắt chúng tôi trắng không tỳ vết, cuộc đời và tình cảm
của ông ấy đều như vậy."
"Ừm."
"Nhưng bởi vì chuyện của ngài Philias, tôi nhìn thấy mặt khác của tổ tiên,
không chỉ vậy, gần đây tôi đã dành thời gian đọc hết nhật ký của tổ tiên Bernard
và ngài Philias.
Hình tượng của tổ tiên trong lòng tôi đã thay đổi, từ trên trời rơi xuống trên mặt
đất, còn dính không ít bùn đất.
Trước lúc anh đặt chân lên đảo, tôi từng thử thay thế quan hệ giữa anh và tôi
vào trong quan hệ của tiểu thư Pall và tổ tiên Bernard trong chuyện kể, cho dù
cách thời gian rất xa nhưng tôi cảm thấy quan hệ giữa hai chúng ta giống như
phiên bản của câu chuyện tình yêu kia."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó lúc hình tượng tổ tiên trong lòng của tôi đã không còn hoàn mỹ nữa, tôi
lại quay đầu nhìn lại vào câu chuyện tình yêu với tiểu thư Pall mà tổ tiên viết ra,
tôi cảm nhận được sự không hài hòa trong đó.
Giống như là có một đường nét, vắt ngang ở giữa câu chuyện, khiến cho nó như
bị xé rách ra.
Anh có biết không, tôi thậm chí bắt đầu hoài nghi... Hoài nghi rằng rốt cuộc
giữa tiểu thư Pall và tổ tiên Bernard, có hay không..."
Ophelia cắn bờ môi của mình, lại buông ra:
"Tôi vẫn luôn đặt mình vào vị trí của tổ tiên Bernard, cũng luôn thay anh vào
chỗ của tiểu thư Pall, sau đó chính là cảm giác khó hình dung này, hôm qua tôi
dùng cả ngày để suy nghĩ về câu chuyện đó, tôi muốn mở ra đường cắt không
hài hòa kia;
Cuối cùng, tôi cảm thấy, tôi cảm thấy... A.
Tôi cảm thấy mình rất giống với tổ tiên Bernard, tôi hiểu được ngài ấy, trong
mỗi một câu chuyện đều có một nửa mở đầu là sự thật, một nửa sau, là hình ảnh
tốt đẹp tưởng tượng ra."
Karen ngây ngẩn cả người, anh cũng không nghĩ đến Ophelia lại bất ngờ nói ra
câu này.
"Ai... Đều đã là việc hơn một trăm năm trước, cũng không cần thiết phải lo nghĩ
đến nó, bởi vì nó có lẽ không phải ghi chép lại những việc xảy ra, chỉ là miêu tả
về tình yêu, đúng không?"
Ophelia cố ý nhìn về phía Karen, tựa như muốn nhận được đáp án từ chỗ Karen,
cô hỏi lại:
"Có phải không?"