"Trước kia, cậu đã từng nghiên cứu về huyễn thuật?"
"Đúng vậy, tôi có một vị tiền bối có trình độ rất cao ở phương diện này, tôi từng
học tập bên ông ấy một khoảng thời gian, nhận được rất nhiều lợi ích."
Tình huống vừa xảy ra, là sơ sót của Karen, bây giờ anh cũng chỉ có thể cố tìm
lý do.
Còn tốt, lúc trước theo bản năng cũng chỉ kích hoạt Xiềng Xích Trật Tự, nếu
như thứ xuất hiện ra chính là đồ vật của hệ Ánh Sáng thì cục diện hiện tại sẽ cực
kỳ lúng túng, thậm chí sẽ rất nguy hiểm.
Ông Deron nhẹ gật đầu, nói: "Cậu có cơ hội tiến vào danh sách 12 người kia."
Cái này, Richard từ từ tỉnh lại, quay đầu trông thấy Karen cũng đang quỳ bên
cạnh mình, nghi ngờ nói: "Vừa mới nãy tôi không phải là đang nằm mơ sao?
Hay là tôi vẫn còn chưa tỉnh lại từ giấc mơ?"
Tại sao hôm nay trong lúc ngủ luôn mơ mơ màng màng trông thấy Karen?
"Richard."
"Ông nội."
"Đi lên đi."
"Hôm nay kết thúc rồi à ông?"
"Ừm."
Richard hưng phấn đứng người lên, Karen cũng đứng người lên, đang lúc hai
người chuẩn bị quay người đi lên nhà, tiếng của ông Deron truyền đến từ đằng
sau:
"Richard, con một mình lên lầu trước, Karen ở lại."
"Ừm?" Richard sửng sốt một chút, nhìn ông nội mình một chút, lại nhìn Karen
một chút.
"Con cũng cứ như vậy, có thể lọt vào vị trí top 5 của thành phố York cũng cần
phải có vận may, ta vốn nghĩ cái thành tích này cũng rất không tệ,
Không tính là làm nhà Guman chúng ta mất mặt...
Nhưng Karen thì có năng lực lọt vào danh sách mười hai người cuối cùng."
Richard nghe vậy, lập tức nói: "Cháu đã từng nói rồi, Karen có năng lực như
thế, vậy mà trước đây mọi người không tin."
Nói xong, Richard cười nói với Karen: "Anh ở lại để ông nội tôi huấn luyện
riêng cho, ha ha, cơ hội tốt, anh cần phải nắm chắc, cố lên!"
Lúc đối xử với Karen, Richard chưa bao giờ có suy nghĩ gì riêng, đánh giá của
ông nội khác nhau giữa cậu ta và Karen chẳng những không làm cho cậu ta thấy
ghen tỵ và khó chịu, ngược lại là vì bạn bè của mình có thể được ông nội của
mình thật sự công nhận mà cảm thấy vui vẻ.
Nhưng... Karen không vui.
Anh chỉ là bị phu nhân Đường Lệ ép buộc phải xuống đây học ké Richard, xem
như là thỏa mãn tình thương của bà ấy, đi ngang qua góp mặt một chút là được.
Thế nhưng mà học ké, bỗng nhiên muốn biến thành dạy kèm phụ đạo một một.
Anh không thích ông Deron, bởi vì anh hiểu rõ rằng, ông Deron trung thành với
Thần Trật Tự và Trật Tự Thần Giáo.
Ông ngoại và ông nội không giống nhau, điểm không giống không phải là cách
xưng hô, mà là ở trước mặt Dis, ông ấy có thể lấy góc nhìn của ông nội để bao
dung và che chở tất cả, nhưng ở chỗ của Deron, ông ấy đúng là một người ông
hiền từ bao dung, nhưng sự bao dung của ông ấy cũng không phải là điểm mấu
chốt.
Ngày nào đó thử để Richard bỗng nhiên để lộ ra ngọn lửa Ánh Sáng trước mặt
ông ấy xem?
"Thưa ngài Deron việc này cũng không được tiện lắm." Karen muốn từ chối.
"Không cần phải khách sáo, trong lòng ta cũng biết rõ Richard vốn không có cơ
hội gì, nhưng cơ hội của cậu rất lớn, cậu còn có ân tình với nhà Guman chúng
ta.
Đây là việc mà ta phải làm, danh sách mười hai người này, không chỉ là có tư
cách tiến vào bên trong Cánh Cổng Luân Hồi, cân nhắc đến giới hạn tuổi tác
của nhóm người được chọn này, thật ra nó cũng tương đương với danh sách thế
hệ tuổi trẻ được bồi dưỡng trọng điểm.
Cái này đối với cậu sẽ có trợ giúp vô cùng lớn đối với sự phát triển trong tương
lai của cậu, nếu như cậu không đủ khả năng thì quên đi, có thể bổ bao nhiêu là
được bấy nhiêu, nhưng bây giờ ta cảm thấy, cậu đã rất gần, có cơ hội để ghi
danh mình vào."
Deron nói với vẻ rất thành khẩn, thành khẩn đến nỗi Karen biết rằng nếu mình
còn từ chối, ngược lại sẽ gây nên thêm hoài nghi.
"Ngài Deron, cảm ơn rất nhiều vì sự giúp đỡ của ngài."
"Đây là việc mà ta phải làm, cũng là việc mà nhà Guman phải làm, Richard."
"Ông nội?"
"Lấy một cái ghế tới cho Karen."
"Không có việc gì, tôi quỳ là được rồi."
"Richard quỳ thì không có việc gì, cậu cũng không cần phải quỳ, không thích
hợp."
Richard: "… "
Richard lấy một cái ghế đến cho karen, để Karen ngồi xuống đối mặt với ông
nội mình, sau đó, Richard vén tóc mái của mình lên, cố ý đóng cửa tầng hầm
lại, đi lên tới.
"Kết thúc rồi à?" Phu nhân Đường Lệ hỏi, "Hôm nay làm sao lại nhanh như
vậy?"
Kaixi hỏi: "Làm sao chỉ có một mình con đi lên, Karen đâu?"
Richard không có giấu diếm, nói thẳng: "Ông nội nói con phải đụng phải vận
may rất lớn mới có cơ hội tiến vào top năm người đứng đầu đại khu, Karen cố
gắng một chút là có thể tiến vào danh sách mười hai người, cho nên bảo Karen
ở lại huấn luyện riêng với ông nội."
Nghe nói như thế, Kaixi nhăn nhăn lông mày, đây là bản năng của một người
mẹ.
Một bản năng khác của người mẹ đó là, cô sẽ không ưu tiên cân nhắc rằng
không phải mình không có năng lực cho nên sinh con ra không có năng lực, mà
là sẽ vô ý thức cho rằng là do con của mình không cố gắng.
Vả lại Karen cũng từng đã cứu mình, về tình về lý thì Kaixi đều sẽ phòng ngừa
việc mình bất mãn với Karen, cho nên, Richard trong vô hình phải gánh chịu tất
cả sự bất mãn được chuyển lên đầu cậu ta.
Kaixi đi tới phòng sách lầu một của chồng mình, gõ cửa.
"Cốc cốc. "
"Chuyện gì?"
"Eisen, anh ra đây một chút."
Cửa phòng sách bị mở ra, Eisen đứng trước mặt Kaixi.
"Sao rồi?"
"Cha cảm thấy Richard không có hi vọng gì lớn, Karen có hi vọng rất lớn, bây
giờ muốn tự kèm riêng cho Karen, để con trai của anh ra ngoài."
Eisen trừng mắt nhìn, nói: "Việc này không phải bình thường sao?"
Con của mình, làm sao có thể so với Karen!
Eisen biết rất rõ về điều này.
Nếu như không phải nhìn bề ngoài đều rất trẻ trung, Eisen thậm chí cảm thấy
Karen và Richard vốn cũng không phải là hai người cùng vai vế, azi.
Thậm chí mình và Karen cũng không phải là người cùng vai vế.
Trông thấy thái độ này của chồng mình, lửa giận trong lòng của Kaixi càng lớn
hơn, nhưng cũng lại cô không thể nổi giận với chồng mình khi bệnh tình của
ông ấy vừa có tiến triển tốt đẹp, nhất là chồng mình hôm qua còn mua về cho
mình một que kem dâu.
Trong căn nhà này, cha chồng đức cao vọng trọng, mẹ chồng mặt ngoài hiền
lành nhưng lại có đủ thực lực đem mình treo lên đánh, lại không thể nổi giận
với chồng của mình, cuối cùng, mục tiêu có thể trút giận giống như cũng chỉ
còn một người.
Mà một người kia, còn vẫn đang kể với bà nội của mình Karen ưu tú dường
nào, cậu ta đã sớm nhìn ra từ trước.