cơ hội.
Ta không biết thân phận bây giờ của ngài đã từng có quan hệ gì với cô ta, nhưng
cô ta tựa như thật sự rất muốn giúp ngài, vì thế không tiếc mà cố ý nhiễu loạn
suy nghĩ của ta, tranh thủ thời cơ cho ngài."
"Ngươi là Rylisa?" Karen hỏi.
"Thần vĩ đại vẫn còn chưa thức tỉnh, ta là Lynda, Lynda trung thành với Bích
Thần."
"Ta vốn cho rằng chỉ có mỗi Piaget là bị nhân cách phân liệt, thì ra vợ của anh
ta còn phân liệt rõ ràng hơn, Bích Thần Giáo các người, thật sự đều là một đám
điên khùng.”
"Ngài rốt cục đã nhớ lại, không tiếp tục che giấu rồi sao?"
"Nhớ lại cái gì?"
"Năm đó ngài đã lén đưa Thần vĩ đại ra khỏi nơi phong ấn của Thần Trật Tự rồi
an táng ở chỗ này, lúc đó ngài cũng đã nói, Thần vĩ đại là một người điên."
Karen:
Là do Ranedal lén đưa Rylisa ra khỏi nơi phong ấn sau đó lại chuyển đến trong
Cánh Cổng Luân Hồi? Cuối cùng tại sao nó lại làm như vậy! Lúc trước mình
còn cảm thấy con chó nhà mình thật đáng thương, sau khi làm tay chân cho
Thần Trật Tự rồi còn bị xử lý, bây giờ xem ra năm xưa Thần Trật Tự không có
lựa chọn phân rã con chó kia đến nỗi một mảnh cặn cũng không còn mà thay
vào đó là phong ấn nó, quả thực đã là quá nhân từ!
Sàn nhà của lầu một và hai bắt đầu hòa tan, một thứ giống như màu nước nhiều
sắc màu đang không ngừng bao phủ lên nó.
Karen biết điều này có nghĩa rằng đối phương cũng không nguyện ý giữ lại và
thay đổi phần bảo vệ trong nội tâm này của mình, mà là dự định hòa tan nó sạch
sẽ.
Dưới tình huống như thế, Karen chỉ có thể dùng mọi biện pháp mình có thể
dùng để ngăn cản, cho dù có vẻ như mình đã vô cùng túng quẫn, nhưng lúc này
cũng không có gì phải cảm thấy mất mặt, bởi vì đối tượng mà mình phải đối
diện, đó là Thần!
Ánh mắt của Karen nhìn về phía căn phòng của chú Mason và thím Mary, cửa
phòng mở ra.
Một vầng trăng Ám Nguyệt bay ra từ bên trong, sau đó màu sắc của nó bao
trùm lên xung quanh, tất cả sắc màu tạp nham của màu nước bị che phủ.
"Ánh Sáng của Ám Nguyệt, ngài đã sa đọa đến nỗi phải đi hợp tác với một Nữ
Thần hệ Nguyệt yếu như vậy sao?"
Lynda giơ tay lên, ngoài cửa sổ lầu hai, một ngón tay phá tan cửa sổ mà thò vào,
trực tiếp che Ám Nguyệt lại.
Dưới sự chèn ép này, Karen chỉ cảm thấy hai con ngươi của mình bắt đầu đau
nhức.
Tay phải của Lynda hoàn toàn hòa tan thành một vệt màu vẽ, lao về phía Karen,
vệt màu vẽ kia, sắp đụng vào cổ của Karen.
Vào giờ phút này, Karen lại nhìn về phía phòng của cô Winnie, cửa phòng mở
ra, từng đợt nước biển màu xanh lam phun ra từ bên trong rồi lao về phía Karen
và Lynda.
"Ta biết, sau khi ngài trấn áp được Hải Thần, đã bí mật âm mưu thúc đẩy làm
cho Hải Thần Giáo phân rã, xem ra trong quá trình này ngài cũng đã lấy đi rất
nhiều thứ từ trong Hải Thần Giáo đấy.”
Karen cố sức bơi về phía bậc thang, Lynda không có vội vã đuổi theo, mà là
khép chặt hai bàn tay lại.
Cầu thang nối lên tầng tiếp theo bị đóng kín hoàn toàn, nhưng Karen không có
lựa chọn phá hủy nó, mà là hai chân đạp một cái,
Cả người vọt lên phía trên, sau khi nổi lên khỏi mặt nước, đi tới lầu ba.
Bóng dáng Lynda hiện ra từ sàn nhà của lầu ba, một chùm sáng đủ mọi màu sắc
bắn ra từ ngón tay, trực tiếp xuyên thủng ngực của "Karen" đang đứng bên bệ
cửa sổ.
"Karen" xoay người, khóe miệng mang theo nụ cười bất đắc dĩ, nói: "Tại sao lại
là ta."
Mà lúc này, Lynda mới phát hiện Karen thật sự vậy mà đang ở một hướng khác!
Lynda đứng người lên, sau đó toàn thân nhanh chóng hòa tan rồi phân hoá thành
hơn mười cái xúc tu khổng lồ chộp về phía Karen.
Karen ép bàn tay trái của mình xuống sàn nhà, trong chốc lát từng sợi Xiềng
Xích Trật Tự bay ra, va chạm và quấn lấy những xúc tu này.
Nhưng khi hai bên vừa mới va chạm vào nhau, Karen đã cảm giác được áp lực
to lớn, linh hồn có cảm giác đau đớn giống như đang bị xé toạc, mỗi một lần va
chạm vào thứ sức mạnh này, lại như một lần bản thân mình bị thiêu đốt.
"Thân phận bây giờ của ngài lại là tín đồ của Trật Tự Thần Giáo sao, hoặc là
ngài đang chiếm giữ cơ thể một vị thần quan của Trật Tự Thần Giáo, ta thật sự
rất bội phục trước sự quyết đoán của ngài, vậy mà ngài cũng dám ẩn mình ở
trong Trật Tự Thần Giáo.
Nhưng mà, khi ngài lựa chọn sử dụng năng lực của mình lúc này để chống đối
với sức mạnh của Thần vĩ đại, thật ra ngài cũng đã thua từ khi vừa bắt rồi.
Tay phải Karen che lấy trán của mình, ánh mắt xuyên qua khe hở nhìn về vị trí
phòng sách của ông nội
"Kẽo kẹt!"
Cửa phòng sách mở ra.
Một chiếc mặt nạ màu bạc xuất hiện, phát ra ánh sáng sáng chói lạnh lẽo khiếp
người, trong nháy mắt cắt đứt tất cả xúc tua.
Bóng dáng Lynda lại xuất hiện, lảo đảo lui về sau.
Nhưng vào lúc này, ngón tay kia lại xuất hiện một lần nữa, va chạm vào chiếc
mặt nạ bạc.
"Ông!"
Ngón tay không nhúc nhích, mặt nạ lùi lại, vừa lúc rơi xuống trước mặt của
Karen.
"Khí thế của mảnh vỡ Thần cách? Thưa ngài, có vị Trưởng Lão Thần Điện nào
đã thần phục dưới trướng của ngài rồi sao?"
Karen đứng người lên, không do dự một chút nào, mang theo mặt nạ bắt đầu
chạy xuống dưới lầu. Lynda nhanh chóng phong tỏa cầu thang, lại phát hiện thất
bại.
Ngay sau đó, Lynda có ý đồ thay đổi tầng lầu, lại phát hiện vẫn không thể thành
công.
Sau khi tấm mặt nạ kia xuất hiện, căn "nhà" này, giống như đã được chống đỡ
vậy.
Lynda lập tức đuổi theo, nhưng khi cô ta vừa bước tới cầu thang, Karen đã đi tới
cửa chính của lầu một,
Tay trái đang vặn chốt cửa.
"Thưa ngài, nếu như bây giờ ngài bước ra ngoài một bước, ta sẽ ngay lập tức
hủy đi ý thức của mình ngay tại đây,
Vợ của Piaget, sẽ bởi vì ngài mà hoàn toàn biến mất.”
"Không được!"
Karen vô cùng hoảng hốt mà hô lên một tiếng, nhưng động tác của bàn tay cũng
chẳng hề dừng lại, đẩy chốt cửa, cửa mở ra,
Nghiêng người lách qua rồi đồng thời lùi lại, đây là đang tiện đường khép kín
cửa lại.
Đồng thời không quên mỉm cười nói thêm: "Vợ của Piaget đã chết từ lâu, tro
cốt của cô ấy, vẫn là do tự tay ta giao cho Piaget.”
Nếu như không phải thời gian không cho phép, Karen thật muốn trêu chọc thêm
vài lần, chẳng lẽ đầu óc của ngươi có vấn đề gì à, vậy mà có thể nói ra mấy lời
này? Làm loại chuyện như thế này không cảm thấy làm mất mặt Thần sao?
Nhưng Karen cũng càng rõ ràng rằng, tất cả mọi việc đều do sự chủ đạo của
Lynda, Rylisa thật sự vẫn còn chưa thức tỉnh, đối với một tín đồ thành kính mà
nói, khi trong lòng cô ta tràn ngập thứ gọi là tín ngưỡng tôn giáo, như vậy thì
những thứ như luân lý đạo đức và người nhà, đều sẽ biến thành vướng víu.