Karen bỗng nhiên ngồi dậy từ trên giường, bắt đầu thở dốc.
Quay đầu, trông thấy hình chiếu của Dis mặc thần bào đang ở bên cạnh giường
của mình, có thể phát hiện bằng cách nhìn trực quan, hình ảnh của Dis đã trở
nên rất mờ nhạt, gần như đã chạm đến gần biên giới sụp đổ.
Karen đưa tay vung tóc lên của mình, anh biết rõ, bên trong giấc mộng vừa rồi
nếu như không có ông nội giúp mình giảm bớt "Áp lực" thì bây giờ ga giường
dưới người mình có lẽ đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.
"Cảm ơn, ông nội."
Hình chiếu của Dis dưới sự khống chế của Karen mà biến mất, điều này có
nghĩa rằng sau một thời gian rất dài, Karen sẽ không cách nào sử dụng năng lực
của hệ thống tín ngưỡng gia tộc Inmerais, bởi vì nó cần thời gian để tĩnh dưỡng
và bổ sung.
Tuy vậy thì việc này đối với thực lực bản thân của Karen mà nói thì cũng sẽ
không mang đến tổn hại gì, coi như là cho mình nghỉ ngơi, gần nhất lúc ăn cơm
thì đừng tiếp tục xem sách mà thôi, hoặc là, lúc ăn cơm ăn chậm một chút, đọc
sách thêm một lần nữa.
"A, con viết tên của ta à."
Trong đầu của Karen lại hiện lên câu nói này, vào lúc câu nói này vang lên thì
âm thanh của Dis đã biến mất, âm thanh chân thật đã bắt đầu hiện ra, mà trong
giọng điệu, mang theo sự ngoài ý muốn, vui mừng, đạm mạc và lạnh lẽo. So với
nội dung của câu nói thì loại giọng điệu này mới là thứ tạo thành sự ngột ngạt
và áp lực cho người nghe.
"Ai, thật sự là hành hạ người ta mà."
Karen xuống giường, đi vào phòng tắm.
Cho dù đối với số ít người mà nói, nhất là đối với loại người như Nguyên Lý
Thần Giáo, vì biết được một số bí mật và chân tướng, bọn họ cũng không tiếc
đánh đổi mạng sống mà trả giá, nhưng Karen đối với mấy bí mật của Thần này
mặc dù cũng cảm thấy rất hứng thú, nhưng còn chưa tới mức vì biết một chút bí
mật đó mà phải trả giá bằng sức khỏe cơ thể hoặc thậm chí là tính mạng của
mình.
Anh cũng không phải là chủ động, mà là rất bị động hoặc thậm chí có thể gọi là
bị ép buộc.
Đi vào phòng tắm, đối rửa với tấm gương ở trên bồn rửa mặt, nhìn xem chính
mình trong gương.
Khóe miệng Karen mang nụ cười mỉm, ánh mắt hơi trầm xuống, trên mặt nổi
lên một loại vẻ mặt chập chờn sáng tối, mở miệng nói: "A, con viết tên của ta
à."
“Mẹ nó!"
Karen lắc lắc đầu, mình bắt chước cái này làm gì.
Mở vòi nước ra, vốc nước vào trong hai lòng bàn tay, không ngừng đập lên trên
mặt của mình.
Cũng không biết nguyên nhân có phải bởi vì hình chiếu của ông nội trở nên mờ
nhạt hay là không, sau khi Karen rửa mặt xong đứng thẳng người, bỗng nhiên
cảm giác được trong lòng mình tựa như có loại "Cảm xúc" nào đó đang trỗi dậy,
sắp xuất hiện.
Lại vào cơn nghiện rồi sao?
Việc này giống như khi ngươi nằm ở trên giường, cảm giác bắp chân sắp bị
chuột rút, ngươi gần như có thể xác định, chỉ cần mình lại cử động một chút
hoặc là dùng thêm chút sức chuột rút sẽ xuất hiện ngay lập tức!
"Không không không, không phải vào lúc này, không phải lúc này."
Karen đang không ngừng nói một mình, sau đó nhanh chóng phân tán sự chú ý
của mình, cố hết sức xóa đi hình ảnh hình chiếu của ông nội mờ đi. Đi đến trước
cửa sổ, cầm lấy gói thuốc lá từ trên bàn trà, rút ra, châm một điếu, hút mạnh một
hơi, sau đó vừa phun khói trắng ra vừa nhìn về phía cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
"Có lẽ mình nên học vẽ tranh cùng với ngài Bede một chút? Hoặc lần sau khi
đánh thức Lão Saman thì để ông ấy dạy mình thổi sáo?"
Một lát sau, Karen thở phào một cái, anh phát hiện cơn nghiện khi nãy có dấu
hiệu xuất hiện, bây giờ đã biến mất không thấy. Karen đeo vỏ sò màu xanh lam
lên lỗ tai, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ...
Hỏi: "Alo."
"Đội trưởng, tôi đây."
Âm thành của Muri truyền ra từ bên trong vỏ sò Muri, "Tất cả mọi việc đều
bình thường, a, xe đồ ăn sáng sắp được đưa lên, hai chiếc, tôi để Richard đẩy
lên đi."
"Được rồi."
Lúc này, Ashley và Blanche cũng đi ra từ trong phòng, ở trong phòng của họ
cũng có phòng tắm riêng, lúc này đã rửa mặt và trang điểm xong.
"Chào buổi sáng, đội trưởng."
"Đội trưởng, ngủ ngon chứ?"
"Rất tốt."
Mặc dù tối hôm qua được trải nghiệm một cuộc đối thoại gia đình "cha từ con
hiếu" ở trong giấc mộng.
Karen cùng với Ashley và Blanche đi đến trước thang máy, Richard mới vừa lên
đến, đẩy xe đồ ăn ra ngoài.
Xe đồ ăn thịnh soạn là cho Saraina, xe đồ ăn bình thường thì là chuẩn bị cho
nhóm người của Karen.
"Mọi người đã ăn sáng chưa?" Karen hỏi.
"Ăn rồi, anh yên tâm." Richard trả lời.
"Ừm."
Karen đẩy xe đồ ăn đến trước cửa phòng của Saraina, ấn chuông cửa hai lần,
đợi một hồi, không ai mở cửa, nhưng bên trong có âm thanh của Sainz truyền
ra: "Vào đi."
Karen xoay chốt mở cửa, đẩy xe ăn tiến vào phòng.
Anh trông thấy Sainz đang cuộn mình ở trên ghế sa lon, tư thế rất kỳ quái, giống
như là một con côn trùng đang liếm láp vết thương của mình. Tuy vậy cũng có
thể cảm nhận được sự rung động trong cơ thể của hắn, giống như là nghe được
tiếng tim đập của hắn từ khoảng cách rất xa vậy.
Cái tên này là con người sao?
Cho dù là Richard có côn trùng kia ở trong cơ thể, sức sống cũng không tràn lan
ra đến loại tình trạng này, nếu không thì ngài Eisen cũng sẽ vui đến chết.
Saraina thì vẫn nằm ở trên giường như cũ, sắc mặt của cô ta trắng bệch, gần như
không nhìn thấy chút máu nào, trạng thái còn kém hơn cả tối hôm qua.
Như thế cũng rất bình thường, tối hôm qua cô ta đã bị thương nghiêm trọng như
vậy, còn phải kiên trì tham dự tiệc tối, cơ hồ có thể nói là tiêu hao quá nhiều,
sau khi nghỉ ngơi một đêm thì sự mệt mỏi trống rỗng sẽ hiện ra rõ ràng hơn trên
cơ thể.
Karen nhắc nhở: "Ngài Sainz, cửa gian phòng vẫn nên khóa trái, cánh cửa này
cũng là một trận pháp, thời khắc tất yếu cũng có thể phát huy ra một chút tác
dụng, đương nhiên, đây là do tôi sơ sẩy, tối hôm qua lúc tôi rời phòng nên đến
kiểm tra một chút."
Sainz hừ lạnh nói: "Nếu như thật sự có người đến ám sát, dù là ta khóa trái cửa,
ta cũng tin tưởng kẻ ám sát sẽ có chìa khoá."
Đây cũng là đang ám chỉ.
"Tôi chỉ là cố gắng nhắc nhở theo trách nhiệm của tôi, đối mặt với nó theo cách
tiêu cực thì là lựa chọn của chính ngài Sainz đây."
"Ngươi..."