"Đội trưởng, cậu ấy là chồng tôi mà!!" Peia nói.
"Peia tiểu thư, tôi đã có vị hôn thê." Karen chỉ có thể đứng lên giải thích.
"Tôi không danh phận." Peia nói thẳng.
"Bây giờ là thời gian làm nhiệm vụ." Neo nói.
"Theo nghi thức bảo an trước đây, chúng tôi cần cử ba người làm nhân viên vệ
sĩ cá nhân. Xét rằng người thuyết trình của phái đoàn kia là phụ nữ, để thuận
tiện, hai thành viên nữ trong đội chúng ta là Vanni, Peia và Karen sẽ làm vệ sĩ
cá nhân."
"Vâng! Thưa đội trưởng!"
"Vâng! Thưa đội trưởng!"
Cả Peia và Vanni đều đặt tay phải lên ngực.
"Vâng. Thưa đội trưởng."
Karen cũng làm theo, mặc dù anh cho rằng những nhiệm vụ của đội trưởng
nghe có vẻ kỳ quặc.
"Tôi và các thành viên khác trong đội sẽ đảm nhiệm nhiệm vụ bảo vệ trong
bóng tối. Vì nhiệm vụ này đã cầm trong tay nên chúng ta phải hoàn thành nó
với kết quả tốt nhất.
Bởi vì trong tương lai sẽ có nhiều đoàn đại biểu nữa đến thành phố York, Bá
tước gia tộc Anavas đánh giá rất cao nhiệm vụ vừa rồi của chúng ta, sau khi trở
về ông đã đặc biệt viết thư cảm ơn ban lãnh đạo cấp cao cho đoàn đội chúng ta."
Trong khi nói những lời này, Karen nhận thấy rằng biểu hiện của Neo không
thay đổi một chút nào, đây là một người có thể phân biệt rõ ràng cảm xúc cá
nhân và cảm xúc riêng tư.
"Vì vậy, nếu đội chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ an ninh của đoàn đại biểu
gia tộc Ám Nguyệt một cách hoàn hảo, thì rất có thể trong tất cả các nhiệm vụ
bảo vệ còn lại, đội chúng ta sẽ mặc định được nhận.
Phần thưởng phong phú, thời gian ngắn hạn và hệ số rủi ro thấp, tôi tin rằng các
cậu đều hy vọng có càng nhiều càng tốt."
"Tất nhiên rồi, đội trưởng." Peia cười nói.
"Vanni, sau này cô cầm lấy công hàm nhiệm vụ đi văn phòng quản lý giúp
Karen lấy một bộ trang bị."
"Được rồi, đội trưởng."
"Những thiết bị đó có công dụng gì, ai quan tâm chứ." Peia nhìn Karen cười ha
hả, "Ở lại với tôi, chị sẽ cho cậu một bộ tốt hơn."
Vanni cười nói: "Tôi nghe Marlowe kể rằng thành viên mới trong nhóm của
chúng ta là một người ngay cả súng ngắn phổ thông cũng sẽ mang bên người để
sử dụng."
Karen chỉ có thể lễ phép mỉm cười, trong lòng thầm nói: Lịch sử đen tối này
khó có thể trôi qua sao?
"Zema cũng nói với tôi, Karen, gia đình bạn gái của cậu điều kiện đang rất tệ
phải không?" Cô vỗ ngực, "Đá cô ấy đi, chị đây sẽ chăm sóc cho cậu!"
"Được rồi, hôm nay kết thúc phân công nhiệm vụ. Ngày mai sẽ phát ra bảng
nhiệm vụ và hành trình cụ thể. Vanni, hãy chú ý."
"Vâng thưa đội trưởng."
"Ngoài ra, Peia, nhiệm vụ thứ nhất dành cho cô, trong thời gian này không cho
phép cô quấy rối Karen vì cô đang là vệ sĩ cá nhân."
"Tôi biết rồi, đội trưởng." Cuối cùng Peia cũng chịu yên tĩnh lại.
Neo lại nhìn phía Karen nói, "Nếu cậu thấy phiền phức, cậu có thể bắn cô ấy và
đưa vào rừng."
"Ha… Tôi rất mong chờ đấy. Không ngờ chồng của tôi lại thích dạng như vậy."
Peia cười nói, "Bây giờ thời tiết có chút lạnh, mà khi trời lạnh thì máu sẽ lưu
thông chậm."
Karen nghe được ý tứ của lời nói chính là nếu anh cảm thấy phiền phức, anh có
thể đánh cô nàng, đánh một trận xong cô ấy cũng sẽ không dám tiếp tục làm
càn.
Cho nên, không khí nội bộ của đội ngũ này hoà hợp như vậy sao?
Thân là đội trưởng mà lại cổ vũ đội viên dưới trướng đánh nhau?
"Tốt, tan họp thôi."
Cuối buổi họp, Vanni ngăn Karen lại, ra hiệu cho anh đi cùng mình, kết quả là
cả Karen, Vanni và Peia đều cùng bước vào thang máy.
Tuy nhiên, có vẻ như nhiệm vụ cảnh báo của Neo rất hữu dụng, cô nàng không
tiếp tục nhắm mục tiêu vào anh nữa.
"Tôi đi trước, hẹn gặp lại vào thời điểm tập hợp nhiệm vụ."
"Ừ." Vanni gật đầu.
"Tạm biệt anh yêu, hãy nhớ tôi nhé, hahaha." Peia mỉm cười bước ra khỏi thang
máy.
Karen và Anni thì đợi thang máy tiếp tục di chuyển.
"Nếu như cậu chán ghét cô ấy thì có thể trực tiếp thể hiện ra bên ngoài. Đội ngũ
chúng ta không thích khách sáo."
"Tôi cảm thấy vẫn ổn, không nghiêm trọng đến vậy."
"Cho nên cậu nguyện ý?"
"Không."
"Haha."
Vanni dẫn Karen lên lầu chín, Karen đi theo phía sau, nhìn cô làm thủ tục, cuối
cùng đi tới khung cửa sổ màu đen nhỏ giữa cửa sắt, từ cửa sổ đưa tới một tờ
giấy, Vanni giúp Karen điền xong, cuối cùng nói, "Ký tên."
Karen ký tên mình: Karen Silva.
Ngay sau khi tờ đơn được giao lại, một túi leo núi được ném ra, Karen đưa tay
ra đỡ lấy, không quá nặng.
"Tất cả đều là trang bị cơ bản. Cậu có thể chọn một số rồi giữ chúng để sử
dụng. Nếu không thích, cậu cũng có thể bán chúng trên thị trường chợ đen."
"Tôi biết rồi."
Lúc này, một cái đầu thò ra từ cửa sổ ở giữa cửa sắt, một vị trung niên hói đầu,
rất bất mãn nói: "Cô có thể nào để ý đến tâm tình nhân viên quản lý tụi tôi
không? Đi xa chút hẵng dạy dỗ người mới."
"Ồ, xin lỗi." Vanmi cười phất phất tay với hắn ta, sau đó hỏi Karen, "Còn gì
thắc mắc nữa không?"
"Không còn gì cả."
"Vậy thì trở về đi. Thời gian tập hợp nhiệm vụ là sáu giờ sáng ngày mốt, ở văn
phòng đội trưởng."
"Tôi biết rồi."
Karen bước ra khỏi tòa nhà, mang theo túi thiết bị, mở cửa, ngồi vào và đặt túi
nơi ghế phụ.
Trong khoảng thời gian này, dường như rất nhiều gia tộc cùng thế lực bên ngoài
đang cùng giáo hội Kỷ Luật thương lượng, hợp tác, cảm giác như là đang chuẩn
bị cho một cái gì đó.
Khi khởi động xe, Karen chợt nghĩ đến những gì Pu"er đã nói trong xe lúc sáng:
"Thế giới này đang thay đổi..."
Vậy nên,
Sự thay đổi ấy sẽ như thế nào đây?