Đường Lệ mỉm cười nói: "Mang lên trên cùng ăn với bọn nó đi."
Lúc này, Karen để ý, chỗ lan can trên lầu ba, bóng dáng của ông Deron xuất
hiện, nhìn chằm chằm vào cô gái đến nhà làm khách ở dưới lầu. Philomena cầm
theo giỏ hoa quả lên trên lầu hai.mặt Richard mỉm cười nói: "Hoan nghênh đến
nhà tôi làm khách, ha ha."
Giống như không phải con ruột của cha cậu ta vậy, trên phương diện xử lý quan
hệ xã hội, Richard có thể xem là “hoàng tử” trong việc làm nóng bầu không khí.
Nhưng Philomena không thèm nhìn thẳng mặt vị thiếu gia chủ nhà này, cũng
không thèm nghía Richard một chút nào, vòng qua Richard đang ngồi trên xe
lăn, đi đến trước mặt Karen.
Richard nhún vai, tự bản thân làm dịu đi sự xấu hổ. Philomena nói với Karen:
"Lúc đầu dự định sau khi tới đây cảm ơn sẽ rời đi ngay, bởi vì ta biết người
trong nhà này cũng không chào đón và cũng không ưa gì ta, nhưng phu nhân
nói ngươi ở chỗ này, ta cũng không vội vàng rời đi.”
"Ngươi có biết không, vào một vài thời điểm, thẳng thắn cũng đồng nghĩa với
việc mạo phạm."
"Bà nội cũng đã nói ta có vấn đề như vậy, nhưng vấn đề của bà nội còn lớn hơn
cả ta."
"Ngươi có muốn thay đổi chính mình không?"
"Ta không có sai, tại sao ta lại phải thay đổi?"
"Ngươi muốn chết sao?"
"Không muốn."
"Ý của ta là, nếu như ngươi tiếp tục duy trì phong cách xã giao như thế này, vậy
thì về sau các đồng đội của ngươi, bao gồm cả vị đội trưởng như ta, có thể sẽ
cùng nhau tìm một thời cơ thích hợp, để đẩy ngươi vào chỗ chết đấy."
Philomena mím môi, cười nói: "Ngươi cũng đang nói chuyện thẳng thắng đấy
sao?"
"Ta đang cho ngươi lời khuyên, nếu như ngươi không muốn chết mà nói, thì
thay đổi bản thân theo lời ta nói, nếu như không thể thay đổi được, thì giảm bớt
nó lại."
"Ta sẽ giảm bớt."
_
"Làm sao còn vào nhà nữa rồi?"
Bóng dáng của ông Deron xuất hiện trong nhà bếp. Phu nhân Đường Lệ vừa xắt
đồ ăn vừa nói: "Những việc của trưởng bối thì do trưởng bối giải quyết, có gì
liên quan đến bọn hậu bối cơ chứ."
"Tôi chỉ đang lo lắng mà thôi."
"Ông lo lắng cho ai? Richard sao? Với trình độ của cháu trai ông, ông thậm chí
còn không cần phải lo lắng người khác sẽ cố ý hại nó."
"Không phải là đang lo lắng cho Richard..."
"Vậy thì là lo lắng cho Karen sao, cách làm việc của đứa nhỏ Karen này, còn
cần ông phải lo lắng sao?"
"Cũng không phải là lo lắng Karen..."
"Tôi biết, gia tộc Filsher từng để lại bóng ma ở trong lòng của ông, nhưng việc
liên quan đến gia tộc này, không phải đã kết thúc rồi sao."
"Tôi không nghĩ tới bà có thể nhín thoáng đến vậy đấy."
"Không phải là do tôi nhìn thoáng, mà là tôi tin tưởng vào con mắt đang nhìn
chằm chằm vào gia tộc bị nguyền rủa kia, không chỉ hai cặp mắt của tôi và ông,
bản thân Filsher cũng biết rõ.”
"Ừm, tôi cũng hiểu."
"Được rồi, vậy thì bây giờ ông có thể rời khỏi nhà bếp của tôi rồi."
Phu nhân Đường Lệ rướn người về trước, nhìn xuyên qua cửa sổ,
"Con rể của ông đến cửa rồi đấy, tốt nhất ông bày ra uy nghiêm của mình rồi
giải quyết xong chuyện này trước khi Lucie trở về, nếu không con gái của ông
trước tiên sẽ tìm tôi để khóc lóc kể lể, sau đó lại đi tìm ông để khóc lóc kể lể."
"Ai bảo chính nó lựa chọn cái tên đàn ông bình thường này, nó ráng chịu."
Phu nhân Đường Lệ nhẹ gật đầu, nói: "Đúng vậy a, ai bảo bản thân tôi cũng
chọn một tên đàn ông bình thường, có phải tôi cũng nên ráng chịu hay không?"
Deron: "..."
Trong phòng sách, Richard lấy một quả táo ra từ trong giỏ, dùng ống tay áo xoa
xoa, gặm vào miệng.
Giỏ trái cây này cũng còn chưa xé nhãn xuống, là từ tiệm trái cây ở đầu đường
nhà Guman, Richard nhìn một chút đã nhận ra.
"Cho nên, về sau chúng ta là đồng đội rồi à?" Richard nhìn Philomena hỏi.
Philomena lắc đầu, nói: "Không phải."
Sau đó, Philomena chỉ chỉ Karen, nói: "Hắn là đội trưởng của ta."
"Ha ha."
Richard không chỉ không có tức giận, mà ngược lại nở nụ cười.
"Ngươi đang cười cái gì?" Philomena hỏi.
"Thật ra cũng không sao cả, ngươi cứ giữ thái độ như vậy là được rồi, cho dù
khả năng xã giao giữa ngươi và những người khác rất tệ, nhưng chỉ cần ngươi
toàn tâm toàn ý nghe lời của anh ta, thì ngươi cũng có thể sống rất tốt ở trong
tiểu đội rồi."
"Thật sao?" Philomena rất là nghi ngờ.
"Thật, ta biết, trong mắt ngươi, trừ anh ta ra, những người như chúng ta có phải
đều là phế vật không?"
"Đúng thế."
"Khục... Không có việc gì, ngươi đi theo Karen là được rồi, không nên giẫn dỗi
gì với đội trưởng, tất cả mọi việc cứ tuân theo lời đội trưởng là được rồi, ngươi
nghĩ xem, phải giữ quan hệ tốt với tất cả mọi ngươi hay là giữ quan hệ tốt với
một mình đội trưởng thì việc nào đơn giản hơn?"
"Hắn ta không phải là phế vật."
"Được rồi, ta biết, tất nhiên ta biết, ngươi có nghe hiểu lời khuyên của ta
không?"
"Nghe hiểu."
"Như vậy cũng tốt." Karen quay về từ trong tắm, cầm trong tay ba quả đào đã
rửa sạch, nhìn Richard đang gặm quả táo, hỏi: "Đã rửa chưa?"
"Tôi không sợ, trong bụng tôi có côn trùng, ăn cũng không sao."
Karen đưa một quả đào đã rửa cho Philomena.
"Ta không thích ăn trái cây." Philomena mở miệng nói theo thói quen, nhưng
tay lại chủ động nhận lấy, cắn một phát lớn.
"Thật ra, ta thật muốn nghe một chút về chuyện trong nhà của ngươi, có tiện để
kể không?" Karen tại Richard bên giường ngồi xuống hỏi.
"Ta không thích nói về đề tài này với người khác."
"Được rồi, vậy thì ta cũng không bắt buộc..."
"Ta nghe người bên ngoài nói cũng đúng lắm, bà nội ta giết cả nhà của ta, ông
nội của ta, các chú bác của ta, cha của ta bây giờ bị bà nội ta thuần dưỡng thành
một con chó chỉ biết là nằm rạp trên mặt đất liếm đế giày."
Nghe được mấy lời này, Richard ngừng động tác ăn trái cây lại.
"Bà nội nói ta giống bà ấy, bà ấy sẽ để cho ta trải qua tất cả hồi ức mà bà ấy đã
từng trải qua, lúc ta còn rất nhỏ, trong giấc mộng của ta, bà nội vẫn luôn là một
người điên cuồng."
"Bây giờ thì thế nào?" Richard vô ý thức hỏi: "A, thật có lỗi."