Trong nháy mắt mặt biển khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Có câu nói này đã đủ rồi, phải biết rằng trong kỷ nguyên trước, cho dù là kẻ
địch của Trật Tự cũng không thể không công nhận lời hứa hẹn của Trật Tự.
Tiếp tục bay về phía trước, Karen nhìn thấy những tòa kiến trúc huy hoàng khắp
chốn, nơi này chắc hẳn đã từng là kiến trúc ở Giáo Đình Ánh Sáng, toà tháp cao
vót ở giữa nhất kia hẳn là Tháp Ánh Sáng.
Trên đỉnh tháp, Giáo Hoàng Điên đang ngồi ở chỗ đó.
Ánh mắt của hắn uy nghiêm, nhìn vào Karen đang bay đến, mở miệng hỏi:
“Ánh Sáng sẽ lụi tàn sao?”
Karen hồi đáp: “Trong thời khác càng tăm tối, mọi người càng khát vọng ánh
sáng.”
“Cho nên sau khi đã có Trật Tự thì không cần có Ánh Sáng.”
“Chư Thần trở về sẽ mang hỗn loạn và tăm tối trở lại thế gian này.”
Giáo Hoàng Điên lắc đầu: “Chuyện này hình như không có gì liên quan đến
Ánh Sáng?”
“Không, là có liên quan, vào thời điểm này thì ngay cả Trật Tự cũng cần Ánh
Sáng.”
“Xem ra ngươi đã nghĩ kỹ lý do, lý do này có thể thuyết phục ta, nhưng lại
không thể thuyết phục hắn.”
“Đây chỉ là lý do mà ta đưa ra cho ngươi.”
“Ha ha.” Giáo Hoàng Điên khoát tay áo, ra hiệu Karen có thể tiếp tục đi tới,
nhưng lúc Karen bay qua, hắn bỗng nhiên ung dung hỏi, “Bọn họ vẫn khỏe
chứ? "
“Ngươi đang hỏi ai?”
“Ngươi cứ nói xem nào?”
“Ta nghĩ, sau đó không lâu, chúng ta có thể tổ chức một lần gặp mặt, một buổi
họp lớp.”
“Ta rất chờ mong.”
“Ta cũng thế.”
Nơi sâu nhất trong sương mù, Karen nhìn thấy một hòn đảo.
Hòn đảo cũng không lớn, phía trên chỉ có một tòa kiến trúc lẻ loi trơ trọi, trông
rất quen mắt.
Chờ đến khi Karen đáp xuống trước cửa ra vào, nhìn thấy bảng hiệu phía trên:
Nhà Tang Lễ Pavaro.
Nơi này là nơi đầu tiên mà Karen và Neo gặp nhau.
Karen đi vào, trên bệ đỡ có đặt một chiếc quan tài, phía dưới thì là mấy hàng
ghế ngồi.
Neo một mình lẻ loi ngồi ở đó.
Đây là tang lễ của tiểu thư Irina …đồng thời cũng là tang lễ của Neo.
Karen bước vào cũng không quấy nhiễu đến Neo, hắn yên lặng mở giấy gói
kẹo, đưa một viên kẹo mềm vào trong miệng mà từ từ ngậm.
Khi Karen ngồi xuống bên cạnh hắn, Neo rất bình thản nói:
“Quên rồi à, ta đã từng nói sau khi ta chết mà cậu dám thức tỉnh ta thì ta sẽ tự
sát.”
“Không quên.”
“Nhưng cậu không nghe lời.”
Nguyên nhân không tìm thấy bấc đèn để đốt lửa… là do Neo không muốn được
thức tỉnh.
“Có hai lý do, lý do phía ngoài cũng là lý do vô nghĩa nhất đó là ta không phải
đang thức tỉnh ngài, ta là đang muốn thức tỉnh truyền thừa của Ánh Sáng, cho
nên, ta cũng không tính là đã vi phạm ước định giữa ta và ngài, huống hồ, lúc
trước khi ngài nói ra yêu cầu này thì ta cũng không đáp ứng.”
Neo không đáp lại, mà cầm lấy một viên kẹo trước mặt, lột giấy gói.
“Lý do thứ hai là chủ yếu.” Dừng một chút, Karen dựa người về sau, nhìn thấy
phía sau lưng Neo, “Bây giờ ta đang cần sự giúp đỡ của ngài.”
“A, lý do vô nghĩa.”
“Ta còn nhớ rõ lời thề của tiểu đội chó săn, vĩnh viễn sẽ không từ bỏ bất cứ một
đồng đội nào.”
“Ta bảo này, cậu cũng không thể đứng trên lập trường của ta để suy nghĩ cho ta
sao?”
“Không thể, bởi vì ta là một người ích kỷ, lúc trước ta không muốn ngài chết, là
vì sợ chỉ có mình ta sẽ quá nhàm chán;
Hiện tại, ta càng không muốn ngài chết, bởi vì tình huống sau này ta phải đối
mặt sẽ càng gian nan, gian nan đến gần như để người khác cảm thấy tuyệt vọng,
ta cần ngài ở lại để giúp ta.”
“Ta nhất định phải giúp cậu sao?”
“Xin ngài, đội trưởng.”
“Ta cũng không có nói rằng ta sẽ đồng ý nếu cậu cầu xin ta.”
“Xin ngài, đội trưởng.”
“Ta nói, ta không có nói câu này.”
“Xin ngài, đội trưởng.”
Neo: “...”
“Xin...”
“Sao cậu không đi chết đi! "
“Thật ra ta cũng sắp rồi.”
Neo đưa một viên kẹo đã lột vỏ đến cho Karen.
Karen không hé miệng, mà là lắc đầu.
“Cho nên, đây chính là thái độ cầu xin người khác của cậu?”
“Thật là buồn nôn đấy đội trưởng.”
“Thái độ.”
Karen nhẹ gật đầu, cũng cầm lấy một viên kẹo, lột giấy gói đưa đến trước mặt
Neo.
Neo nhíu mày: “Mẹ nó! Thật buồn nôn.”
Sau đó, hắn trực tiếp vứt viên kẹo xuống đất, đứng người lên, đi về phía quan
tài.
Tay của hắn khẽ vuốt nhẹ nắp quan tài: “Irina, rốt cuộc ta tìm được một lý do
thích hợp để chết, nhưng còn cần phải chờ một khoảng thời gian nữa.”
Nói xong, Neo nhắm mắt lại,
Nói:
“Thức tỉnh đi.”
Đây là một cuộc nói chuyện rất đơn giản, tâm trạng của cả hai cũng không cần
lên xuống quá nhiều, càng không cần phải mở miệng thao thao bất tuyệt.
Cũng như tiểu Philias nói với Karen: Ngài có thể ích kỷ một chút.
Bởi vì, chỉ cần ngươi xin hắn, hắn sẽ không cách nào cự tuyệt.
Karen đứng người lên, dưới chân của anh xuất hiện từng sợi xích màu vàng, bao
trùm bốn phía.
Càng có rất nhiều sợi xích, trói buộc trên người Neo, Neo cũng chẳng để ý mà
chỉ là tiếp tục nhìn mình chằm chằm vào quan tài của vợ mình.
“Cám ơn ngài, đội trưởng.”
“Không cần cám ơn.” Neo lơ đễnh khoát tay áo, nói chuyện một cách rất đương
nhiên, “Thân là đội trưởng, vốn nên chết trước mặt đội viên.”
“Trật Tự…” Karen ngâm xướng một lần nữa, “Ánh Sáng… thức tỉnh.”
Trật Tự Thần Điện, sâu trong các tiểu thế giới.
Ukunga hỏi: “Vì sao nó sẽ được bố trí ở đây?”
“Ngươi hỏi ta thì ta phải hỏi ai đây? Ta chỉ biết là nó ở chỗ này, nhưng ta không
rõ ràng là do ai bố trí.”
“Rốt cuộc là không biết hay vẫn là không dám nói?”
“Không biết, đồng thời, cũng không tiện nói.”
“Đúng vậy, nếu như chủ ta bố trí đầu của Ánh Sáng ở nơi sâu nhất trong Thần
Điện, vậy chúng ta phải miêu tả trong tự thuật như thế nào về lựa chọn để cho
Ánh Sáng biến mất?”
“Thần Ánh Sáng là Thần Ánh Sáng, Ánh Sáng Thần Giáo thì là Ánh Sáng Thần
Giáo. Chuyện của Thần Ánh Sáng thì có liên quan gì đến Ánh Sáng Thần
Giáo?”
Ukunga nghe vậy, cả người run một cái, hắn không dám tin mà nhìn về phía
Thần Điện Trưởng: “Ngươi có biết rốt cuộc mình vừa nói cái gì không?”
Thần và giáo hội là có thể chia cắt ra sao? Nếu như ngươi có thể nói Ánh Sáng
như thế, vậy có phải Trật Tự cũng tương tự?
Thần điện thở dài một cái: “Đây không phải lời ta nói, Đại tế tự của chúng ta
từng tới nơi này nói ra câu nói để ngươi kinh hãi kia ở trước mặt ta.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Ha, Đại tế tự của chúng ta thật là khó lường.”
“Câu nói này, cũng chỉ hắn có thể nói, đổi lại là bất cứ vị Đại tế tự nào khác,
dám ở trong Thần Điện, dám ở trước mặt ta nói ra lời như vậy thì ta cũng sẽ tổ
chức vạch tội hắn.”
“Ha ha, ngươi cũng chỉ dám nói mấy lời này ở trước mặt ta.”
“Hắn áp chế chúng ta, nhưng sự tồn tại của chúng ta cũng là một sự ước thúc
đối với hắn. Hi vọng ngươi có thể hoàn thành sự kiện kia, thu hồi một mảnh vỡ
Thần cách Trật Tự, trở về làm trưởng lão bình thường.”
“Ta hiểu rồi.”
Nhưng mà vào lúc này, đầu của Thần Ánh Sáng vốn đang yên tĩnh, bỗng nhiên
lại có sóng rung động truyền ra.
Vào lúc này đôi mắt đóng chặt kia vậy mà lại hơi hé mở.
Cảnh tượng này để Thần Điện Trưởng và Ukunga đều kinh hãi, bởi vì ánh mắt
sắp nhìn ra kia rất có thể sẽ trực tiếp xuyên thủng Trật Tự Thần Điện!
Bọn hắn không thể nào hiểu được vì sao một thứ nguy hiểm như thế sẽ được đặt
ở nơi quan trọng như chỗ này, nhưng bọn hắn lại không dám có lòng oán hận,
bởi vì đây rất có thể là sự sắp xếp của chủ.
Thần Điện Trưởng lại điều động tất cả trận pháp xung quanh để tiến hành ngăn
cản, cũng đã chuẩn đem tất cả tiểu thế giới xung quanh chôn cùng để giảm bớt
sức ảnh hưởng mà ánh mắt kia sẽ tạo ra.
Bên trong Thần Điện, cũng có ba luồng khí tức thần bí bởi vậy mà có dấu hiệu
khôi phục, lần khôi phục gần nhất trước đó vẫn là khi vị Inmerais kia cho nổ
Thần Điện.
Những mà ánh mắt của Ánh Sáng cũng không có sức phá hoại, cũng không phải
là nhìn về phía bọn hắn, mà là nhìn về phía hư không vô bờ bến.
Đầu của Thần Ánh Sáng vào lúc này cũng bắt đầu tan rã, hóa thành hào quang
thuần khiết nhất, theo ánh mắt mà hướng đến phương xa không cách nào lần tìm
dấu vết.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra quá đột ngột, đột ngột đến nỗi cả Thần Điện
Trưởng và Ukunga cũng nghệch ra mà vô thức nhìn theo, đột ngột đến nỗi cả ba
luồng khí tức thần bí đang khôi phục lại kia trong chốc lát cũng dừng lại.
Trong lòng mọi người đều có một nghi ngờ giống nhau:
“Rốt cuộc là hắn đã nhìn đến nơi nào?”
…
Một bóng lưng cô độc đã ngồi ở nơi đó cả một kỷ nguyên, hắn đã mệt mỏi, đã
càng mục nát.
Trước mặt hắn trong dòng sông dựng đứng kia đã vô số tay chân và các bộ phận
cơ thể ló ra ngoài, bọn chúng hoặc là khô quắt, hoặc là tái nhợt, trên người bọn
hắn chẳng có chút Thần thánh thuần khiết nào mà càng giống như lũ ác quỳ
đang trò ra khỏi địa ngục, thể hiện nỗi khát vọng tràn đầy trong bản năng
nguyên thuỷ của bọn chúng đối với thế giới này.
Lúc này, một bóng người vĩ ngạn xuất hiện ở bên cạnh Trật Tự. Hắn cúi đầu
xuống, nhìn xem Trật Tự đang ngồi ở đó.
Trật Tự vẫn không nhúc nhích, hắn đã quá mệt mỏi.
Không nói câu nào, thậm chí không dùng ánh mắt để trao đổi.
Sau một khắc,
Ánh Sáng bước về trước một bước,
Đứng ở trước người Trật Tự.
Kỷ nguyên trước là Ánh Sáng đánh thức Trật Tự.
Kỷ nguyên này là Trật Tự thức tỉnh Ánh Sáng