khi nhận được mệnh lệnh từ Đại Chủ Giáo rằng có tình huống khẩn cấp phát
sinh thì mới có thể điều động.
Người cầm đầu có thể trạng rất cao, không đội mũ giáp, là một tên mặt thẹo,
hắn ta trước hết nhìn lướt qua Saraina, sau đó lại nhìn về phía Karen, hỏi:
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Như ngài thấy, xảy ra một cuộc ám sát nhắm đến Thần tử của Nguyệt Nữ Thần
Giáo."
"Hung thủ đâu?"
"Đều đã chết."
"Một tên?"
"Cơ thể của một tên khác đã bị tan biến, nếu cẩn thận tìm kiếm trên mặt đất thì
có thể tìm được một vài vụn tro."
"Do ngươi làm?"
"Đúng thế."
Lúc này, Saraina nằm ở trong ngực Ophelia mở miệng nói:
"Chúng ta nên đến tham gia tiệc tối."
...
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Saraina vẫn yêu cầu tham gia tiệc tối như cũ, bên
phía Trật Tự Thần Giáo, cũng đồng ý.
Trước tiên hi vọng dùng việc mình bị ám sát, cưỡng ép giành lấy một chút đồng
tình để cuộc đàm phán tiếp theo nhận được sự đền bù, một chút ít nhượng bộ
trong cuộc đàm phán giữa hai Thần Giáo chính thống cũng không phải là thứ
mà một trăm nghìn phiếu Trật Tự có thể so sánh, thậm chí, chuyện này vốn
cũng chẳng thể nào giải quyết được bằng phiếu điểm.
Bên phía Trật Tự Thần Giáo cũng không hi vọng việc này bị truyền ra bên
ngoài, bởi vì đây là cuộc ám sát diễn ra trong khách sạn Ankara. Saraina đứng
trên bục đang dùng âm thanh suy yếu đến nỗi không ngừng run rẩy, mang theo
nụ cười tái nhợt nhưng lại sáng rỡ, diễn thuyết về tương lại tốt đẹp sau khi
Nguyệt Nữ Thần Giáo và Trật Tự Thần Giáo liên hợp.
Phía dưới Karen đang cầm đĩa, đưa từng món ăn đắt tiền vào trong miệng, ngỡ
như anh không phải đang ăn thức ăn, mà là sự hữu nghị tương lai giữa hai thần
giáo.
Ophelia đi đến bên người Karen, Karen quay đầu nhìn cô một cái, phát hiện hai
tay của cô trống trơn, chỉ có thể cảm khái ở trong lòng một câu, dù sao cũng là
công chúa, không cần phải lo lắng thiếu thốn gì.
Khi nhìn về phía Ashley và Blanche, bọn họ mỗi người đều ăn uống rất vui vẻ,
mà lại càng đang không ngừng đưa đồ ăn mới đến cho mình, không ít đồ ăn đều
là vừa được bưng lên thì đã bị ba người bọn họ bao trọn.
Thật ra thì gia cảnh của bọn họ cũng rất tốt, nhưng ở trong tiểu đội có không khí
như vậy, bọn họ cũng rất thích hưởng thụ việc này.
Nhưng mà Ophelia cũng không phải là không biết cách hòa nhập, cô đang quan
tâm đến chuyện khác:
"Sau khi buổi tiệc kết thúc chúng ta sẽ bị tra hỏi, có cần thống nhất trước lời
khai không?"
Karen lắc đầu, nói: "Thống nhất để làm gì?"
"Sau khi buổi tiệc kết thúc thì họ chắc chắn sẽ hỏi thăm mỗi người chúng ta về
tình huống chiến đấu lúc đó, bọn họ cũng sẽ kiểm tra thi thể."
"Nói ra tình huống thực tế."
"Cái gì?"
"Nói ra tình huống thực tế."
"Thế nhưng mà anh đã thề…"
Thề cái gì, dùng tên của cha tôi để thề sao?
"Chỉ có tôi đã đưa ra lời thề, các người cũng không có."
Karen đưa một miếng thịt không biết là thịt gì nhưng rất ngon lành và mọng
nước vào trong miếng, vừa nhai vừa nói,
"Cô ta có chút giống với cô."
"Cho tới nay đều đứng quá cao, luôn cho rằng bất cứ chuyện gì đều có thể dùng
thủ đoạn chính trị để giải quyết và che lấp, nhưng có một số việc là không có
cách nào làm được, trừ phi cô nghĩ rằng người phụ trách bộ ngành liên quan của
Trật Tự Thần Giáo đều là kẻ ngu."
"Cái này hẳn phải là tôi giống với cô ta mới đúng."
"Đừng nản chí, tương lai của đảo Ám Nguyệt, nào ai biết được sẽ phát triển ra
sao đâu, đúng không nào?"
...
"Răng rắc!"
Đèn trong căn phòng sáng lên, Karen ngồi ở trên ghế sa lon, Chủ giáo Bern
đang ngồi đằng trước.
Cũng xem như là người quen.
Karen vẫn cho rằng mặc dù ông ta xếp hạng ở phía cuối trong số một đám Chủ
giáo ở đại khu thành phố York, nhưng ông ta tuyệt đối là một người thần bí nhất
trong số đó.
Bởi vì cha của ông ta bây giờ đang chi phối Pamirez Giáo, con trai của ông ta,
thì sẽ nắm giữ Pamirez giáo trong tương lai.
Chính là bởi vì gia tộc của ông ta sắp đặt, mới dẫn đến việc Lão Saman nản
lòng thoái chí đối với hiện trạng của Pamirez giáo, lựa chọn việc tự sát.
Sự kiện ám sát này có tính chất rất tiêu cực, ảnh hưởng cũng sẽ rất lớn, bởi vì
dùng đầu ngón chân đều có thể nghĩ rõ ràng, ở phía sau việc này chính là một
thế lực trong nội bộ của Trật Tự Thần Giáo.
Bất cứ một cái tổ chức nào, khi đối xử với kẻ địch trong nội bộ, thường thường
sẽ càng căng thẳng và thận trọng hơn.
"Chúng ta lại gặp mặt, Karen."
"Đúng vậy, thưa ngài Chủ giáo."
Karen đứng lên từ trên ghế salon, hành lễ với Chủ giáo Bern.
"Ngồi đi."
Karen lại ngồi xuống, hỏi: "Tôi đã ngồi một hồi, ta cảm thấy, có phải chúng ta
nên bắt đầu việc hỏi thăm hay không?"
Nhóm người của mình sau khi hộ tống tiểu thư Saraina trở về phòng thì lập tức
được đưa đến tầng phía dưới để tiến hành thăm hỏi...
Nhưng Karen vẫn luôn ngồi một mình từ nãy đến giờ, không ai thẩm vấn anh,
mãi cho đến khi Chủ giáo Bern bỗng nhiên xuất hiện ở đây.
"Không cần nóng vội."
Cửa phòng bị gõ vang, một tên kỵ sĩ mặc giáp đen đem đến một phần tài liệu
đưa cho Chủ giáo Bern.
Sau khi chủ giáo Bern xem xét nhanh qua, đưa một phần ghi chép đến trước mặt
Karen:
"Đây là lời mà ba tên thuộc hạ của ngươi sau khi thăm hỏi được ghi chép lại,
nếu như tiểu thư Ophelia cũng tính là thuộc hạ của ngươi, ngươi xem thử có gì
cần bổ sung hay không."
Karen cầm lấy mà xem một chút, anh không biết đây là câu trả lời của ai, nhưng
đúng là dựa theo dặn dò của anh mà trả lời thành thật.
"Ngươi có đồng ý với những lời được ghi ở trên không?"
Karen trả lời: "Đồng ý."
"Nhưng nó không nhất trí với câu trả lời của ngươi lúc ở hiện trường."
"Đó là bởi vì tôi biết sẽ còn có vòng thăm hỏi tiếp theo, thủ hạ của tôi cũng bao
che tôi, không nói rằng tôi và Thần tử đã cam kết với nhau một hiệp ước."
"A, hiệp ước?"
"Thần tử của Nguyệt Nữ Thần Giáo cho tôi một khoản tiền uống trà là một trăm
nghìn phiếu Trật Tự, bây giờ mặc dù vẫn chỉ là lời hứa hẹn, cô ta vẫn còn chưa
đưa cho tôi, đợi đến lúc cô ta đưa thì tôi sẽ nộp lên."
"Không cần, nếu là tiền uống trà, thì tự mình giữ đi, chuyện này cũng không thể
nói, nếu không cũng không có tiểu đội ưu tú nào nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ
bảo an này nữa."
"Vâng, tạ ơn ngài chủ giáo."
"Đối với cuộc ám sát lần này, ngươi có ý nghĩ gì?" Chủ giáo Bern mở miệng
hỏi.
Karen trả lời: "Tôi không nghĩ đến thực lực của vị Thần tử này lại mạnh đến
như vậy."
Chủ giáo Bern nhẹ gật đầu, từ từ nói:
"Đúng vậy, chúng ta cũng không nghĩ tới."