Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Karen cũng đứng lên, thuật pháp đại nhân đã trở lại sớm hơn anh dự kiến rất

nhiều, anh tưởng rằng ông ấy sẽ không trở lại trước bình minh, nhưng thực tế

thì trong mắt thuật pháp đại nhân đây chính là nơi để ở, nơi này thật sự quan

trọng với ông ấy.

Thật là sai lầm...

Karen nhìn về phía John nhỏ, hình như đồng tiền tệ Varax đã bị hư hại chút gì

nó nên cần phải tế để nuôi dưỡng lại, nhưng mà cho dù đồng tiền đã hư hại thì

những thánh khí bình thường cũng không thể so sánh được, đây là... Thần khí.

“Anh sợ sao?” John nhỏ hỏi.

“Ừ.”

“Tại sao câu trả lời lần này của anh lại không giống như một anh hùng ra tay

cứu người nữa vậy?”

“Cậu nghĩ tôi là một anh hùng như thế nào?”

“Những người kia đã giải thích cho tôi những câu chuyện về anh hùng, họ cũng

giải thích cho tôi về anh hùng, cũng giống nhau. Thậm chí tôi cảm thấy, người

không có linh hồn lúc nãy giống anh hùng hơn so với anh.”

“Đúng, cho nên Ngài ấy mới chết.”

“Tôi nghĩ là tôi lại có thể nói cho anh nghe một tin tức tốt.”

“Tin tức tốt là vừa rồi cậu chỉ đùa tôi thôi, không có tin tức xấu nào hết, ông ấy

không trở lại?”

“Không, ông ấy đã trở lại rồi, hiện ông ấy đang ở bên ngoài nhà máy, nhưng

mà, tôi lại cảm nhận được là ông ấy đang bị thương rất nặng, cái này có thể xem

làm một tin tức tốt không?”

“Tôi cảm thấy điều đó không có gì khác biệt lắm, cho dù ông ấy bị thương nặng

như thế nào, miễn là ông ấy tự về chứ không phải được người khác đưa về thì

nó đều như nhau thôi.”

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Kevin ở bên dưới hét to lên.

Alfred ngay lập tức bố trí trận pháp ngay tại chỗ, thân thể Ngài Pavaro lắc lư,

quay đầu tỏ vẻ không tin nhìn Karen đang đứng ở trên cao.

“Hình như tôi nghĩ là tôi biết anh định làm cái gì rồi.” John nhỏ nói, “Vì vậy, trí

nhớ của người không có linh hồn kia không hề sai, anh đã lên kế hoạch cho tất

cả mọi thứ rồi.”

“Đứa nhỏ này hình như đầu óc có vấn đề, thật sự đó.”

“Nhưng mà tôi có thể cảm nhận được, cậu ấy rất kính sợ anh, bây giờ anh là

người duy nhất mà cậu ấy có thể dựa vào, thậm chí có thể nói là anh chống đỡ

cậu ấy.”

“Tôi sẽ lập tức tìm cho cậu ấy một trại trẻ mồ côi ngay, ở đó cậu ấy có thể có rất

nhiều bạn bè để chơi cùng.

Nói xong, Karen quay lưng bước xuống dưới.

“Anh có muốn tôi cản ông ấy lại cho anh không?” John nhỏ hỏi.

“Tại sao cậu lại định làm như vậy?” Karen hỏi.

“Không phải lúc trước anh đã nói rồi sao, lập trường của tôi và anh cùng giống

nhau, nếu lập trường đã giống nhau thì tất nhiên là sẽ làm chuyện như vậy là lẽ

đương nhiên.”

“Thật ra thì cũng không quá cần thiết.”

“Nhưng tôi lại muốn đi, tôi cảm thấy nếu lúc này tôi không ở trước mặt ông ấy

nói ra một ít lời trong lòng tôi thì sẽ thật là đáng tiếc.”

“Tôi có thể hiểu tâm trạng của cậu ngay lúc này, mặc dù loại tâm trạng này rất

dễ đưa cậu đến thất bại và bị lật đổ;

Nhưng tôi có thể cho cậu một ít thời gian, tôi cũng muốn để cho Ngài Pavaro

chuẩn bị một chút.”

John nhỏ cười, sau đó nụ cười của cậu bỗng cứng lại, cả người ngất xỉu, Karen

tiến lên ôm lấy John nhỏ.

Một lát sau, Karen cảm giác trước mắt anh có một loại không khí vô cùng mát,

giống như là có người dùng tay lau mắt anh vậy.

“Đây là quần áo của ông ấy.” Một cô bé nói.

Ngay lập tức, cô quay người lại, quần áo trên người cô bé cũng biến thành bộ đồ

giống như bộ đồ John nhỏ đang mặc.

“Được rồi...”

Cô bé lại biến thành bộ đồ giống của Karen.

“Tôi chọn bộ này, bởi vì tôi nghĩ rằng mình mặc bộ này giống anh là đẹp nhất.”

“Cảm ơn.”

Cô bé đi về phía cửa, không cần mở cửa mà trực tiếp dùng thân thể xuyên qua

cánh cửa.

Karen ôm John nhỏ đang bị hôn mê bất tỉnh đi xuống phía dưới, hướng về phía

Pall và mọi người đi đến.

...

Làn sương mờ mịt đen kịt trôi vào khu nhà xưởng, đi hết một đoạn đường rồi

chiếc xe chở hàng tiến vào, sau đó dừng lại.

Bởi vì phía trước mặt là một cô gái đang mặc trang phục bồi bàn.

“Loya, cháu lấy bộ quần áo này ở đâu ra vậy?”

Bộ quần áo này bị cô nhìn thấy nên cô mới lấy và mặc vào.

“Một người chị vào đây hôm qua đã mặc bộ quần áo này. Chị ấy nói đây chính

là bộ đồ yêu thích nhất của chị ấy. Trông nó có đẹp không, ông nội?”

“Loya nhà ta mặc cái gì cũng đẹp hết.”

“Ô, ông nội, người bị thương sao?”

“Đúng vậy, nhưng chỉ bị thương ngoài da một chút thôi.”

Ông lão mặc một chiếc áo choàng màu đỏ sẫm, bên trong lớp áo đã có thể thấy

được những chiếc xương trắng, năng lượng ánh sáng còn sót lại tiếp tục bộc

phát đã khiến ông không có cách nào khôi phục vết thương kịp thời.”

“Để Loya đến giúp ông chữa bệnh.”

“Không cần, vết thương này cháu không thể chạm vào được, năng lượng ánh

sáng còn sót lại ở trên vết thương sẽ đốt cháy sự tồn tại của cháu, không thể để

cho Loya nhà ta bị thương được, ông sẽ đau lòng.”

“Ông nội đối với Loya thật tốt quá đi.”

“Đó là điều dĩ nhiên, cháu là cháu gái của ông, là cháu gái duy nhất trong mắt

ông mà.”

“Vâng, con nhất định sẽ lớn lên nhanh một chút, đến lúc đó là cháu có thể đi

khỏi nơi này được rồi, sau đó cháu sẽ làm bạn ở bên cạnh ông vĩnh viễn, có

cháu ở đó thì sau này sẽ không ai có thể làm tổn thương đến ông nội, ai dám

làm tổn thương đến ông thì cháu sẽ một cước giết chết người đó ngay lập tức!”

“Khụ khụ... Ha ha.”

“Ông nội, cháu muốn đi ra ngoài chơi, ông dẫn cháu ra ngoài đi dạo một vòng

có được không, chỉ đi ở gần đây thôi, không đi xa đâu.”

“Không được, Loya, tối nay bên ngoài trời có gió lớn, không thích hợp để ra

ngoài đi dạo đâu, cũng chính vì có gió lớn nên ông nội mới phải vội vàng quay

trở lại thăm cháu đây.”

“Ồ, thì ra là như vậy.”

Trên mặt Loya lộ rõ vẻ buồn rầu.

“Ông nội hứa với cháu, lúc nào trời tạnh gió, ông nội sẽ đưa cháu ra ngoài chơi

có được hay không?”

“Được, Loya nghe lời ông nội.”

“Ừ, đúng là bé ngoan.”

Ngay tại lúc này, nụ cười của ông bỗng nhiên cứng lại, bởi vì cho dù bây giờ có

là buổi tối thì khu vực này cũng sẽ có người đi tuần tra rất đúng giờ, nhưng bây

giờ ông đã đứng ở đây lâu như vậy, cũng đã nói nhiều như vậy mà vẫn không hề

thấy đội tuần tra đi qua.

Ông ngay lập tức nhận ra điều gì đó, thân hình của ông cũng mờ ảo và đi xuyên

qua cánh cửa.

Nụ cười trên mặt Loya lúc này cũng tắt dần, sau đó lộ ra ánh mắt lạnh lùng:

“Zich!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK