trưởng, thật là để cho ta cảm động đến nỗi chảy nước mắt, ta cuối cùng không
có phụ lời hứa hẹn với ông nội cậu trước khi đi ra ngoài."
Pall vừa nói vừa dùng bàn chân vuốt vuốt mắt.
Karen đưa tay ôm lấy Pall, sờ lên lông của cô, nghi ngờ nói: "Làm sao có cảm
giác lại nặng thêm một chút rồi?"
"Meo!"
"Xem ra trong khoảng thời gian này cô sống rất tốt, ăn được ngủ được."
"A, cậu cũng biết đấy, một số thời điểm nhất định phải đem những tâm trạng lo
lắng, sầu lo tiến hành phóng thích và giảm bớt, phương thức hữu hiệu nhất
chính là ăn và đi ngủ, nếu như ta đi vệ sinh, những thứ rơi ra chính là lòng quan
tâm trĩu nặng của ta dành cho cậu đấy."
"Được rồi, ta đã cảm nhận được."
"Thiếu gia, bữa tối muốn ăn món gì? Ta vừa mua được cá chép tươi."
"Trong nhà còn có đậu hũ không?" Karen hỏi.
"Có, đều đã chuyển tới."
"Vậy thì nấu canh đi."
"Đã rõ, thiếu gia, xin ngài chờ một chút."
Bây giờ nhà Karen đã chuyển đến trong một tòa cao ốc sát bên tòa nhà tổng bộ,
nơi này xem như ký túc xá cho công nhân viên, chỉ có điều một nhà Karen
chiếm cứ ba căn, mỗi căn đều gồm ba phòng ngủ và một phòng khách.
Một căn chuyên dùng để làm phòng bếp, bình thường phòng bếp chắc chắn
không cần diện tích lớn như vậy, nhưng phòng bếp là nơi Karen sẽ tự mình làm
và cất giữ rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nếu nhỏ thì có vẻ không đủ.
Một căn bị đổi thành hai cái phòng ngủ, phòng ngủ lớn là chỗ ngủ của Karen,
Pall và Kevin ngủ chung, một phòng khác thì là để cho Healy.
Căn thứ ba chỉ đơn giản là phòng sách, cùng với phòng nghị sự.
Bởi vì thăng chức quá nhanh, dẫn đến việc Karen không thể không rời đi cái
phòng làm việc được trang trí xa hoa kia của mình, cũng may cái phòng làm
việc kia để lại cho Alfred dùng, cũng xem như thịt nát cũng còn ở yên trong nồi.
Nhưng làm bộ trưởng tóm lại là có không ít đặc quyền, trong đó một đặc quyền
lớn đó là cho dù anh có không đi làm cũng không ai dám ghi chép lại, cho nên
Karen hoàn toàn có thể ngủ ở nhà đến lúc tự tỉnh, sau đó dùng bữa rồi từ từ vào
trong phòng đọc sách, xem phòng sách và sảnh tiếp khách như nơi làm việc,
những nhân viên khác đều đến đây báo cáo công việc.
Dù sao nơi này cũng nằm cùng một nơi với toàn nhà tổng bộ, mà tất cả lại được
trận pháp phòng ngự bảo vệ, tìm phóng viên tuyên truyền một chút rằng cũng
không phải là Bộ trưởng Karen lười biếng làm việc mà là chăm chỉ khổ cực đến
nỗi lúc ở nhà cũng không ngừng xử lý công việc.
"Thật cùng giống như nằm mơ, Dis cho tới nay đều là Thẩm phán quan, cậu thật
sự để ta thấy được phong cảnh khác biệt đấy, Karen."
"Ông nội chỉ là không quan tâm đến những thứ này thôi."
"Thật cũng là không phải hoàn toàn không quan tâm, mà nguyên nhân là tính
cách của Dis." Pall nói, "Lúc tuổi trẻ quả thật là có chút kiêu ngạo, tính tình mà,
đối với người nhà là tốt, với người bên ngoài thì có chút…, cậu hiểu mà. Cậu thì
khác..."
"Ừm, đúng thế."
"Cậu giống như Dis, cũng là xem thường người bên ngoài, nhưng cậu biết giả
vờ hơn, rõ ràng trong nội tâm vẫn bản thân vẫn kiêu ngạo, nhưng có thể để cho
người chung quanh cảm thấy cậu cực kỳ coi trọng họ, là bạn bè chân thật nhất."
"Vừa không gặp bao lâu, cảm giác miệng nhỏ của cô giống như là vừa ăn chuột
vậy."
"Đây là sự thật, ngày đó khi dọn nhà ta nhìn thấy Alleye, chính là cái người làm
môi giới ở phía trước chung cư Ellen."
"Ừm, ta nhớ."
"Hắn vẫn nói thiếu gia Karen là bạn bè tốt nhất của hắn."
"Không phải sao?"
"Sau đó ngay cả địa chỉ nhà mới ở đâu thì cậu cũng chẳng nói cho hắn biết."
"Có à?"
"Lúc chúng ta dọn nhà thì hắn mới biết được thì ra trước đó chúng ta vẫn luôn ở
Nhà Tang Lễ."
"A, đó là do ta sơ suất."
"Ta cảm thấy cậu là cố ý, cậu sợ phiền phức."
"Trong bộ môn có phòng lập hồ sơ, chuyên môn dùng để phân tích tình tiết vụ
án, cần ta đề cử cô đến đó sao."
"Ta mới không thèm đi."
"Vậy thì ngậm cái miệng mèo của cô lại, ngày mai ta vốn đang dự định làm
canh chua cá."
"Này chó ngu, đi lấy băng keo đến cho ta, ta muốn dán cái miệng này của mình
lại!"
Karen đi ra khỏi phòng ngủ, lúc chuẩn bị bước đến phòng sách, vừa lúc trông
thấy Leon đi tới.
Nơi này trên dưới tổng cộng ba tầng, hầu như đều là ký túc xá của người bên
mình, mọi người đều ở rất gần nhau.
"Trở về rồi à?" Karen cười hỏi.
"Đúng vậy, bộ trưởng, hôm nay chính thức kết thúc thời gian nghỉ tang, trở về
làm việc."
Tinh thần của Leon nhìn có vẻ rất không tệ, đây cũng không phải là giả vờ, chủ
yếu là trước khi ông nội của cậu ta đi thì đã làm rất nhiều chuyện vì cậu ta.
"Cậu vẫn làm thư ký của ta như cũ."
"Được rồi, bộ trưởng."
Alfred quá bận rộn, bây giờ đã làm chủ nhiệm phòng làm việc thứ nhất, đồng
thời còn phải lo liệu rất nhiều việc vặt vãnh của mình, nếu lại để cho Alfred tiếp
tục ở lại bên cạnh mình làm thư ký thì cũng có chút không thích hợp.
Leon ngược lại là rất phù hợp, mà cậu ta đã ở trong danh sách tín đồ tiếp theo
của Alfred, Karen có nhìn qua danh sách này, bên trong thế mà còn có "Wilker".
Karen đi vào phòng sách của mình mình, vừa lúc chuông điện thoại reo lên, anh
bắt máy.
"Thiếu gia, văn phòng Đại chủ giáo gọi điện thoại tới, có cần ta chuyển tiếp
giúp ngài không?"
"Được rồi, chuyển qua đi."
Rất nhanh, bên đầu điện thoại kia truyền đến âm thanh của Bern:
"Chúc mừng ngươi, Bộ trưởng Karen."
"Cũng chúc mừng ngài, ngài Đại chủ giáo."
"Có chuyện muốn thông báo cho ngươi một chút, đơn xin của ngươi tới rồi, đơn
xin cộng sự Địa Huyệt Thần Giáo."
"Ừm?"
"Ta có xem một chút, quy cách cực kỳ cao, cần ngươi tự mình đi một chuyến,
bởi vì cái quy cách này, một vài tên thật sự lợi hại trong Địa Huyệt Thần Giáo
chắc là sẽ động lòng."
"Ngài giúp ta xin sao?"
"Cố Đại chủ giáo Waffron trước khi chết trước đã khởi động quyền hạn tối cao,
có cơ hội gặp mặt trực tiếp với Đại tế tự, chuyện này ngươi cũng biết.
Mặt khác, ông ấy còn để lại một bức di thư, thật ra cũng không tính là di thư,
càng nên gọi là báo cáo công việc, sắp xếp quy nạp thành quả công việc những
năm gần đây của mình và lời nhắn nhủ đến các sự vụ được giao lại.
Trong đây, ông ta không có một chữ nào là liên quan đến việc sắp xếp cho cháu
trai mình là Leon.
Nhưng có một phần thư xin cộng tác từ Địa Huyệt Thần Giáo của ngươi, dính
vào trong."